Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1585: Còn có bảo vật?




Sau một chiêu đó.

Hùng Phấn nhanh chóng lùi lại mấy trượng, Hùng Trọng ở sau lưng bị dư chấn lướt qua, sắc mặt cũng đã đỏ lên!

Hai cha con yên lặng truyền âm, vẻ mặt kinh hãi.

“Con trai! Không sao chứ?”

“Con không sao, con không bị thương, cha thế nào rồi!?”

“Ta không sao. Nhưng tu vi của hai người này ở trên ta, tốc độ lại cực nhanh, cho dù chúng ta có ba pháp bảo lớn, sợ rằng cũng khó thi triển, lành ít dữ nhiều…”

“Phẩm giai cấp thiên?!”

Trong lúc hai cha con đang đỡ nhiều truyền âm.

Trong mắt hai vị cao thủ cấp Thiên cũng sững sờ, tầm mắt bị hai bộ quần áo màu cam cổ quái kia hấp dẫn, yên lặng nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt hai người.

Một chưởng kia của bọn họ, có chín phần thực lực, cho dù là cấp Thiên nhất phẩm bình thường, trúng một chưởng cũng nhất định sẽ trọng thương tại chỗ!

Thế mà lão giả trước mắt lại cứng rắn đỡ hai chưởng, còn không có thương thế rõ ràng gì.

Bộ quần áo đang mắt, nhất định là bảo vật cấp Thiên!

Ít nhất…

Cũng là trên tam tứ phẩm!

Trong mắt hai người trung niên lộ vẻ chấn động, cũng hiểu thâm ý của công tử, lập tức dùng toàn lực xuất thủ!

Trong nháy mắt!

Sơn cốc ở phía trước bị khí thế khủng bố bao phủ, cha con Hùng thị liên tục bại lui, sức mạnh đại đạo dâng trào, băng hà tuyết lở như nước thủy triều!

Cho dù có bảo vật trên người.

Nhưng dưới sự nghiền ép của tu vi và công pháp, hai cha con căn cơ chưa ổn chỉ có thể bị động phòng ngự, chống đỡ rất chật vật.

Nhưng dường như tình hình chiến đấu nghiêng về một bên này, vẫn như cũ vượt xa từng trận kinh nghi.

“Bảo vật trên người bọn họ, e rằng không chỉ là cấp Thiên tam tứ phẩm!”

“Đúng thế, có thể nhiều lần vượt cấp ngăn cản thế tấn công, còn không có thương thế rõ ràng.”

“Có điều vượt cấp lấy một địch hai, dấu hiệu thua đã bị lộ, ta thấy người kia không đến mười giây, nhất định bị bắt sống!”

“Từ trước đến giờ bảo vật đều là người có đức chiếm được, công tử có được bảo vật trời ban, chuyến này đi không mất công!”

“Chúc mừng công tử!”

Yên lặng thương nghị dần thay đổi thành chức mừng, mọi người trên phi chu cùng nhau hành lễ.

Công tử tuấn tú ngồi trên ghế dài trong mắt lộ ra thần sắc kiêu ngạo, không có một chút động tác nào, giống như tất cả đáng ra nên như thế, mãi cho đến khi nhìn thấy cha con Hùng thị bị bắt đến phi chu, vẻ mặt mới có mấy phần chờ mong.

Không đến mây giây.

Hai cha con đã bị chế trụ, mấy món bảo vật cũng được dâng lên trước mắt.

Nhìn kỹ một hồi, công tử tuấn tú bộc phát hài lòng, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

“Không tệ.”

“Bảo vật giống như thế này, cũng không uổng công bản công tử đường xa đi đến.”

Hùng Phấn bị dây thừng pháp bảo trói chặt, vẻ mặt bi phẫn.

Nhưng cảm nhận được khí tức khủng bố ở xung quanh, phảng phất như tu vi của hắn vô cùng yếu đuối, cho dù có vạn phần không cam lòng, cũng chỉ có thể cắn răng nhìn hằm hằm!

“Các hạ!”

“Nếu như ngươi có nhiều cao thủ như thế làm tùy tùng, chắc hẳn cũng là nhân vật một phương, lấy mạnh hiếp yếu đoạt bảo như thế, không sợ người khác cười chê sao?”

Vừa dứt lời.

Công tử ở trên ghế ngọc ngồi thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn đến!

Lập tức cao thủ ở hai bên cạnh cha con đánh ra mấy đạo uy năng, chế phục bọn họ quỳ rạp xuống đất.

“Bịch!”

Một tiếng vang vọng, khí lãng ngập tràn phi chu!

Mất đi bảo vật hộ thể, đầu gối hai cha con bị thương nặng, đau đến trán nổi gân xanh!

Hùng Trọng lửa giận dâng trào, còn chưa lên tiếng mắng, đã bị một người lục soát lấy đi nhẫn đựng vật, hai tay dâng lên cho vị công tử kia!

Người kia điểm nhẹ ngón tay, trong nháy mắt xóa đi thần thức còn sót lại của hắn.

Tu vi mạnh mẽ khiến người ta trợn mắt há mồm!

Chỉ thấy sau mấy giây, hai tròng mắt kia lộ ra ý cười lạnh nhạt.

“Thế mà còn có không ít ma thi.”

“Đây đúng là giảm bớt không ít thời gian, chuyện dị biến ở Thủy Hàn Tinh, coi như là bản công tử đã dò xét qua, có vật này làm chứng cứ, đám lão già kia cũng không có gì phản đối.”

Đầu tiên đoạt bảo, rồi lại lấy nhẫn đựng vật đựng ma thi!?

Nghe thấy, dường như còn muốn lấy ma thi vốn dĩ thuộc về cha con Hùng thị, để đi mạo nhận lấy công tích nào đó.

Đúng thật là vô sỉ đến tột cùng!

Nghe âm thanh lẩm bẩm, Hùng Phấn cũng không nhịn được lên tiếng mắng chửi!

“Hèn hạ!”

“Thân phận của ngươi không tầm thường, tu vi mạnh mẽ, thế mà lại bỉ ổi như thế!”

Tiếng mắng vừa mới vang lên, mấy vị cường giả ở bên cạnh đã âm thầm bộc lộ sát ý!

Công tử ngồi ở chủ tọa mỉm cười, giống như là nghe được chuyện cười nào đó.

“Hèn hạ?”

“Cái gọi là cường giả vi tôn, trên người các ngươi mang những bảo vật này đến Thủy Hàn Tinh, đương nhiên tất cả quyền sở hữu thuộc về bản công tử, đây cũng là chí lý!”

Cường giả vi tôn…?