Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1575: Thẻ thể nghiệm trưởng lão




Nàng cẩn thận từng li từng tí tuốt ve quyển sách trong tay, giống như còn có mấy phần nhiệt độ.

Nhìn vật nhớ người, mở quyển sách ra.

Chỉ nhìn một chút, từng câu từng chữ tràn đầy chí lý ảo diệu.

Tống Vũ Đình kinh ngạc đến mắt mở to, cơ thể và đầu óc đi vào một loại cảnh giới cực kỳ huyền diệu, đắm chìm bên trong cảm ngộ.

Ở mấy dặm bên ngoài phía xa,

Cũng vang lên từng trận vui cười, Nguyệt Thần Các nghênh đón một vị trưởng lão mới, đến thánh nữ cũng đích thân đi nghênh đón chúc mừng, trong nháy mắt lời đồn truyền khắp nội môn ngoại môn.

Một đêm bàn tán sôi nổi trôi qua

Đa số đệ tử đều biết vị trưởng lão mới Dịch Phong này, sáng sớm còn có người tụ tập, đứng ở trước cửa viện yên lặng chờ bái kiến.

Trong viện.

Dịch Phong dậy thật sớm, đứng ở trước cửa phòng vặn eo bẻ cổ.

“A…”

Tùy ý ngáp một cái, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.

Đi ở trong viện, hoàn cảnh cực kỳ thú vị khiến tâm tình người xem vui vẻ.

Đình viện này không tính là quá lớn, chỉ có mấy trượng vuông vắn, quay lưng về phía bắc, nhìn về phía nam, hai bên sương phòng trái phải đều là nhà trúc, đúng là rất tinh xảo thanh nhã.

Nơi ở sạch sẽ, gọn gàng, viện cũng được bố trí rất trang trọng.

Có mây mù lượn lờ, núi giả, hồ nước, có cá chép bơi trong hồ cá, còn có hoa hoa cỏ cỏ không quen biết, cờ, đàn, bàn ghế đầy đủ, nhìn rất lịch sự tao nhã, nhìn ra ngoài sân đã có thể nhìn thấy hải vân cuồn cuộn, rất có ý cảnh tiên nhân cách thế khoan thai.

Đạp lên gạch đá bằng phẳng thản thời tản bố thưởng thức cảnh vật, trong mắt Dịch Phong không ngừng cảm khái.

Không ngờ được, trong chớp mắt hắn đã có được một biệt thự có dáng vẻ tiên cảnh, cũng đứng vững chân ở hành tinh này.

Đổi lại vào thời điểm trước đây làm người phàm, hắn nào có nghĩ đến những thứ này.

Còn chưa nói, lăn lộn ở bên ngoài hành tinh khác lên như diều gặp gió.

Tuổi còn trẻ, mà đã có thân phận “trưởng lão”, dường như sớm trải qua cuộc sống về hưu, cơm áo không lo thể diện quang vinh, đúng là có chút vui thích.

Lấy lệnh bài trưởng lão ra nhìn, chế tác tinh tế, còn khắc mây khắc chữ tiên khí bồng bềnh, vừa nhìn đã thấy rất tuyệt.

Xem ra, có lẽ lệnh bài này cũng cực kỳ có tác dụng.

Sau này gặp chuyện gì thì giơ lệnh bài ra, so với động thủ dễ dàng hơn nhiều.

Nếu không phải nhớ đến đại kiếp mấy chục năm sau, Dịch Phong thiếu chút đã động tâm, nói không chừng thật sự làm trưởng lão cho tốt, ở chỗ này cá ướp muối sống qua ngày.

Thu hồi lệnh bài lắc lư mấy bước, trong mắt Dịch Phong lộ vẻ chờ mong.

“Xem ra, có lẽ Nguyệt Thần Các là tông môn có thực lực không tệ, nhất định có cao thủ lợi hại, lần này chuyện tìm chết, có lẽ ổn rồi.”

“Việc cấp bách, nhất định phải dò xét một chút nội tình trước, hỏi thăm một chút xem ở đây ai lợi hại nhất.”

Trong lúc Dịch Phong đang suy nghĩ chuyện lớn, ngoài cửa một trận động tĩnh hò hét ầm ĩ.

Ngay say đó, đột nhiên lại trở nên yên tĩnh.

Chỉ có tiếng đập cửa vững vàng vang lên.

“Đùng, đùng.”

Dịch Phong bước chân đi mở cửa, chính là Thanh Doãn Tiêm Vân và Hồ Duy Phương một trước một sau đứng ở trước cửa.

“Dịch công tử, đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ?”

Dịch Phong cũng khách sáo nghênh đón, nghiêng người mời vào.

“Rất tốt, Thanh Doãn cô nương, Hồ lão đệ, mau mời vào.”

Đợi hai người đi vào viện.

Dịch Phong mới nhìn rõ ngoài cửa còn không ít người đứng, quần áo đủ loại, hình như cũng là đến tìm mình, trong lòng lẩm bẩm một chút, bản thân là trưởng lão Nguyệt Thần Các, hình như phân lượng còn không nhỏ…

Nhưng dù sao hắn mới đến, lại có khách quen đến trước, cũng không có thời gian để ý, tiện tay đóng cửa viện lại.

Ngồi xuống bàn đá ở trong viện.

Không đợi Dịch Phong mở miệng, Thanh Doãn Tiêm Vân đã nhận lấy hộp cơm trong tay Hồ Duy Phuong, bày ra mấy quả dưa chưa từng thấy, còn có một ít bánh ngọt rượu ngon.

Mùi hương bay ra, khiến khẩu vị của Dịch Phong mở rộng.

Hắn đang suy nghĩ làm bữa sáng, mở ra một ngày tràn đầy nguyên khí, kết quả muội tử này lại đưa cơm canh đến, đây cũng quá tri kỉ rồi.

Nhìn một bàn đầy món ăn ngon, Dịch Phong vẫn luôn cảm thấy là lạ, hình như có chút quá khách khí.

Hắn nghi hoặc nhìn chăm chú, chỉ thấy trên mặt Thanh Doãn Tiêm Vân mang mấy phần áy náy.

“Dịch công tử, hôm qua gia sư có cảm ngộ, tạm thời bế quan, vì thế không thể gặp mặt, mong rằng công tử đừng trách.”

Lúc này trong mắt Dịch Phong mới lộ vẻ giật mình.

“ y, ta còn tưởng thế nào.”

“Thanh Doãn cô nương, ngươi quá khách khí rồi, sau này chúng ta là người một nhà, chút chuyện này ngươi đứng quá để ý. Hơn nữa, các chủ bế quan cũng là chuyện bình thường.

Nghe thấy lời nói rộng rãi của Dịch Phong, mày liễu của Thanh Doãn Tiêm Vân mới giãn ra.

Hồ Duy Phương đứng yên ở sau lưng, cũng cười phụ họa.

“Đúng đúng đúng.”

“Dịch, Dịch trưởng lão nói đúng, sau này chúng ta là người một nhà, không cần quá khách khí.”