Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1504: Tất cả đều bị Phó Hạo Thiên khống chế (3)




Nhị Thế Tổ này, thế mà lại có át chủ bài chưa lộ!

"Một ngàn thi thể ma vật? Đây, chuyện này sao có thể? !"

Các sư huynh đệ đứng sau lưng ánh mắt phát run, ngay lập tức lên tiếng kinh hô!

Trưởng lão chủ trì cũng mở to con mắt.

Lúc này, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ, vì sao Phó Hạo Thiên vẫn luôn có thể trầm ổn, thậm chí còn có can đảm nói ra lời nói đó, vị đệ tử này xuất thân bất phàm, quả nhiên không phải nhân vật bình thường.

Tất cả một ngàn thi thể ma vật, đến trưởng lão nghe được trong mắt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.

Không ngờ được Phó Hạo Thiên có năng lực lớn như thế, thế mà thật sự có thể dùng tư thế toàn thắng nghiền ép, trước sau cộng lại hơn 1800 thi thể ma vật, thế lực và bối cảnh đúng là khủng bố!

Đệ tử ngoài sân đã là một mảnh xôn xao.

Hóa ra, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay Phó Hạo Thiên.

Dùng tư thái nghiền ép giành được vị trí thủ tịch, đây chính là nội tình của Phó Hạo Thiên, người ta không chỉ muốn thắng, mà còn muốn đối phương hoàn toàn thua, đây là lòng dạ đáng sợ đến bậc nào!

Tác phong nhổ cỏ tận gốc, đúng thật là ngoan lệ quả quyết đến cực điểm!

Vừa rồi còn có âm thanh tranh chấp đan xen, lúc này đã hoàn toàn nghiêng về một phía Phó Hạo Thiên!

Dường như chín phần đệ tử, đều là vẻ mặt kính sợ kiêng kỵ.

Không ngừng tâng bốc, cảm khái bàn tán sôi nổi như nước thủy triều!

Toàn trường chấn động, bàn tán sôi nổi nổ vang!

Cuối cùng Phó Hạo Thiên cường thế ngả bài, toàn trường bùng nổ bàn tán sôi nổi.

Bên trong bảy đại khách quý ở trên đài, đã có người về mặt mang ý cười, một bộ thần tình không nằm ngoài dự liệu, dựa vào thân phận của Phó Hạo Thiên, bọn họ đã sớm có dự liệu đối với loại át chủ bài này.

Trong nháy mắt đại cục đã định, sắc mặt cung chủ Nam Ly Thanh Minh bình thường.

"Kiểm kê thi thể ma vật lại lần nữa, kết luận thắng bại."

Thần sắc mấy vạn đệ tử khác nhau, ánh mắt lại chăm chú lần nữa.

Trưởng lão chủ trì ổn trọng hành lễ tuân mệnh, quay người hạ lệnh với Phó Hạo Thiên.

"Phó Hạo Thiên, ngươi còn có thi thể ma vật, thì mau chóng giao ra kiểm kê"

Phó Hạo Thiên mỉm cười hành lễ, thể hiện ra phong độ nho nhã.

"Xin mời trưởng lão đợi một chút, ta đã phái người đi mời Ngụy lão đến đây"

Dáng vẻ tự tin bộc phát rõ ràng, dưới ánh nhìn chằm chằm của hàng vạn người mở miệng, dường như đã là tư thế của bên thắng, trưởng lão chủ trì đành phải gật đầu đồng ý.

"Được, vậy thì đợi một lát."

Dăm ba câu, Phó Hạo Thiên đã hoàn toàn khống chế thế cục.

Mất vạn người thần sắc khác nhau chờ đợi, vui giận trong các đệ tử khác biệt rõ ràng, đám người Chung Ly Mộng vẻ mặt không cam lòng, nhưng cũng đã không thể làm gì.

Nhưng theo thời gian trôi qua, các đệ tử đắc ý kích động dần dần trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

"Sắp một nén nhang rồi, tại sao còn không thấy bóng dáng của Nguy trưởng lão?"

"Chắc không phải, Phó Hạo Thiên cố ý làm ra vẻ đó chứ?"

"Láo xược! Phó sư huynh là thân phận gì, sao có thể giở trò lừa dối!"

"Vậy ngươi nói, vì sao vẫn luôn không thấy Ngụy trưởng lão!"

"Cái này..."

Bên ngoài võ trường vang lên từng trận bàn tán sôi nổi, nghi hoặc tranh chấp không ngừng vang lên.

Âm thanh tranh cãi truyền vào tai, Phó Hạo Thiên miễn cưỡng duy trì ý cười, sắc mặt cũng có chút khó xử, lời nói chỉ trỏ, thật sự giống như đang bôi vết bẩn lên mặt hắn, khiến mặt mũi hắn tối sầm.

Vốn dĩ nên là thời khắc đại thắng nghiền ép dang tiếng vang dội, nhưng hết lần này đến lần khác lại không nhìn thấy bóng dáng của Nguy Trấn Phương.

Cho dù không ảnh hưởng đến kết quả, nhưng cũng khiến cho trong lòng Phó Hạo Thiên không vui!

Vạn người đến tham gia thịnh hội, Phó Hạo Thiên cứ như thế bị đưa ra giữa sân, trong lòng bắt đầu tuôn trào lửa giận, không nhịn được ngoái nhìn truyền âm!

"Xảy ra chuyện gì!"

"Vì sao Ngụy Trấn Phương lâu như thế còn chưa xuất hiện! Vào thời khắc mấu chốt như này mà vẫn còn nắm chặt không buông, là có mục đích gì?"

Một vị lão giả trên mặt căng thẳng, vội vã truyền âm trả lời.

"Công tử nguôi giận, ta đã phái người đi mời, nhưng Ngụy Trấn Phương kia tu vi tăng cao, người ngoài cũng không dám đắc tội, có lẽ còn đang điều tức, đợi một chút chắc chắn sẽ chạy đến"

Nghe tiếng, Phó Hạo Thiên nhắm đôi mắt lại, sắc mặt âm trầm.

Lão già Ngụy Trấn Phương này, ở vào tu vi bộc phát quá đáng, gần đây không ngừng lên mặt, nếu không phải vì vị trí thân truyền, còn cần có người này giúp đỡ, thì sao có thể để hắn đắc ý như thết Lão già tạp mao này!

Cứ để cho hắn đắc ý một chút, đợi đến khi vị trí đệ tử thủ tịch đến tay, không cần yêu cần ngoại lực giúp đỡ, nhất định phải khiến tên đáng chết này quỳ ở trước mặt mình nhận sai!

Trong mắt Phó Hạo Thiên hiện lên lãnh ý, dường như đã có sát ý.