Nhìn thấy con trai hoảng loạn đến lộn xộn tay chân, Hùng Phấn nghiêm túc trừng mắt trấn an.
"Đừng hoảng loạn!"
Một câu trấn áp con trai, tiếp đó ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Nhìn Thánh Nhân đầy trước mắt, Hùng Phấn cảm nhận được mấy phần áp lực, nhưng cũng chưa đến mức hoang mang lo sợ, chung quy hắn cũng là trưởng lão của Nguyệt Thần Các.
Những người này tuy là Thánh Nhân, nhưng trong mắt hắn, vẫn còn xa mới tính là cao thủ, nhiều nhất chỉ giống như đệ tử ưu tú của Nguyệt Thần Các, xem như là hậu bối không tầm thường.
Rối lại nhìn quấn áo ăn mặc của mọi người, đủ loại giống như tán tu, thì càng không thể so sánh với đệ tử trung tâm của Nguyệt Thần Các.
Ánh mắt Hùng Phấn lóe lên ánh sáng, trầm ổn truyền âm.
"Nếu không ngoài dự liệu, vốn dĩ những người này cũng không phải cùng một tông môn"
"Nguyên nhân có thể là do công pháp đặc thù hoặc là bảo vật, tu vi của bọn họ giấy rất kín, không tỉ mỉ xem xét sẽ dễ dàng nhìn lâm, nhưng bọn họ hoàn toàn đúng là tu vi Thánh Nhân!"
Trong lúc truyền âm, Hùng Phấn dùng ánh mắt ra hiệu với con trai.
Để ý đến quần áo đủ loại, Hùng Trọng mới miễn cưỡng tin tưởng, có chút trấn định lại tâm thần.
"Cha nói có lý, theo cách nhìn của cha, những người này là?"
Trong đầu Hùng Phấn hiện lên rất nhiều tình báo, trong nháy mắt đã đưa ra phán đoán.
"Không có gì bất ngờ, những người này chính là chiến lực đứng đầu của Vân Tinh, chắc là bị nha đầu Thanh Doãn Tiêm Vân kia kinh động, biết được nội tình của Ma tộc, nên mới cùng tập hợp chống đỡ với kẻ địch!"
"Con nhìn lão giả kia, e rằng thời gian tu luyện còn lâu hơn vi phụ, lão quái này, tuy thiên tư có hạn, nhưng nếu không gặp phải đại nạn, tuyệt đối không thể nào đích thân xuất động!"
Hùng Trọng theo ánh mắt nhìn đến, nhìn lướt qua lão giả tang thương ở bên cạnh.
Trong nháy mắt, trong mắt lộ ra vẻ tán thành truyền âm.
"Cha nói rất đúng..."
"Khó trách chúng ta vừa đến đã gặp được hai đại cao thủ, còn có nhiều Thánh Nhân như thế tề tụ, nếu như chống lại Ma tộc, Vân Tinh xuất động tất cả chiến lực, cũng không có gì lạ"
Nhìn dáng vẻ gần đất xa trời của bà lão kia, trong lòng Hùng Trọng có mấy phần tự tin.
"Ta còn tưởng rằng chuyện này có điều ngoài ý muốn, không ngờ được đây lại chính là những người có sức chiến đấu mạnh nhất của Vân Tinh. Ngoại trừ hai đại cao thủ khiến người khác kiêng kỵ kia, người khác không đủ gây sợ hãi."
"Vân Tinh đã từng tham gia đại chiến Tinh Không, hoàn toàn đúng là đã xuống dốc."
"Nhắc đến cũng là xui xẻo, chúng ta vừa mới đến Vân Tinh, vậy mà đã gặp phải những người đứng đầu Vân Tinh tụ họp, thật đúng là vận khí không tốt!"
Nghe thấy con trai cảm khái, trong mắt Hùng Phấn cũng lộ ý cười.
"Ha ha"
"Con trai, con cũng nhìn thấy, ngoại trừ hai người kai, còn lại thổ dân Vân Tinh nhiều nhất chính là loại tầng thứ này, chúng ta đúng là có chút xui xẻo, nhung đây cũng là một cơ hội."
"Chỉ cần đục nước béo cò, chúng ta sẽ có thể gặp được tất cả những người có chiến lực đứng đầu của Vân Tinh, đến lúc đó tìm hiểu tin tức dễ như trở bàn tay, cũng có thể thuận tay có mấy món pháp bảo ra dáng, cái này không phải vừa hay sao?"
Hùng Trọng nghe thế, ổn định thần sắc, cũng ngập tràn chờ mong đối với tiền đồ ở phía trước.
"Cha, cha đúng thật là thân cơ diệu toán, lần này cha con chúng ta nhất định sẽ là khổ tận cam lai!"
Hai cha con yên lặng mỉm cười, ngắm nhìn tỉnh không chưa biết ở phía trước.
"Sưu Linh chu không ngừng tăng tốc, lại lần nữa phá vỡ hư không đi vào!
Mấy canh giờ sau.
Trời trong đẩy ra một gợn sóng, linh chu chậm chậm đáp xuống một hòn đảo nhỏ.
"Mỗi người đi về bộ ngành của mình báo cáo tình hình chiến đấu, giải tán tại chỗ!"
Một câu mệnh lệnh cổ quái vang lên, đám người bắn đầu tán ra bốn phía.
Cha con Hùng thị mơ hồ đứng ở trước phi chu, trừng lớn hai mắt nhìn phía trước!
Trước mắt cao ốc san sát, tất cả đều là cảnh tượng cuộc đời bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Một con đường dài bằng phẳng thẳng tắp như vẽ, xa xa kéo dài vào trong các tòa nhà, hai bên đường dài đều là tòa nhà to lớn trên dưới một trăm tầng, giống như cây đại thụ che trời, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Hai bên đường dài, còn có không ít cột điện và đèn giao thông đứng thẳng.
Ổ phía xa, trong thành chỉ nghe thấy tiếng người huyên náo.
Cha con Hùng thị nào đã từng gặp qua cảnh tượng như thế này.
Bất luận là kiến trúc, hay là những tòa nhà cao vót vào tầng mây, đều khiến bọn họ nhìn đến đầy mắt hiếu kỳ, ngây ngốc nhìn về phía xa cảm khái, một bộ dáng thần tình mê mang như nông dân đi vào thành phố.
"Hít... Đảo Ám Ảnh này cũng thật là không giống bình thường"
"Cha, cung điện kia cao hơn cả trăm trượng, thế mà kiến trúc của Vân Tinh lại cổ quái như thết"