Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1453: Một bát đây canh gà độc (2)




Trải qua hai lần liên tiếp thất bại, Hùng Phấn cũng khẽ gật đầu.

"Ừm, lời này hợp với suy nghĩ của ta"

Không trách được bọn họ bắt đầu mê tín, thật sự là xui xẻo đến sợ rồi, cho dù mặt đất đều là sâu kiến, tìm hiểu một chút tin tức rồi tìm lại chút lòng tin, thuận tiện bồi thường cho tinh thần, cũng là một lựa chọn tốt.

Hai cha con thận trọng thương nghị, lập tức đẩy ra hư không từ trên không trung đáp xuống.

Nhưng bọn họ còn chưa đặt chân xuống mặt đất, đã phát giác được ở phía xa có một chiếc phi chu đang bay nhanh, giống như lưu quang, nhanh đến mức khiến người khác kinh hãi!

Tốc độ khác thường đó, vẫn luôn cảm thấy có chút quen thuộc...

Thần thức yên lặng tìm hiểu.

Đột nhiên hai cha con sững sờ, sắc mặt căng cứng!

Chớp mắt.

Phi chu xất hiện trên không, người đang đứng yên trên đầu chính là Phương Tạo Vật.

Cứng ngắc ở trên không trung phía trên chiến trường chém giết, hai cha con bị bộ mặt kia chấn động đến không động đậy được, hồi ức đáng sợ vừa rồi dâng lên trong lòng, giống như là bị sét đánh!

"Tại sao lại là hắn?"

"Chính là hắn! Chính là hắn đánh chúng ta rơi xuống sông! Tại sao lại gặp rồi! ?"

Hai cha con vẻ mặt ngưng trọng, chỉ cảm thấy tiến lùi đều khó.

Tuyệt đối không thể tưởng tượng được, lại lần nữa gặp phải người cao thủ này của Vân Tinh.

Đây, đây cũng quá xui xẻo rồi!

Còn chưa đợi bọn họ quyết định đi con đường nào, lại có một bóng dáng như lưu quang nữa bay nhanh về phía phi chu.

Một vẻ dáng dấp chiến thần, tóc dài phấp phới, trong tay còn nắm một thanh đoản kiếm.

Người đến, chính là Tiêu Chiến.

Chỉ nhìn thấy đoản kiếm sắc bén kia, sự hoảng sợ trong mắt hai cha con dâng lên đến tột đỉnh, Hùng Phấn, trưởng lão Nguyệt Thần Các xem như là đã nhìn thấy tang thương, vào lúc này cũng kinh sợ đến hai mắt trợn tròn!

Dát!

Lại đụng phải một người.

Hai cha con cứng lại trên không trung, giống như bị sét đánh.

Sắc mặt trắng bệch, con người đều sắp trợn lồi ra ngoài.

Tiêu Chiến và Phương Tạo Vật ở trên phi chu cũng không liếc mắt nhìn đến, nhưng vẫn như cũ khiến sắc mặt bọn họ đại biến, khí thế mới dựng lại biến mất tiêu tán, chỉ có thẻ run run cứng lại ở trong không trung.

Tại sao lại gặp phải hai cao thủ này?

Con mẹ nó còn cũng lúc xuất hiện, thật đúng là xui xẻo mà!

Hai cha con bị hù dọa đến không dám động đậy, trong đầu vang lên ong ong.

Nhưng bọn họ đã kéo gió xuất hiện rồi, khó tránh khỏi làm người khác chú ý, cho dù lúc này bốn phía đều đang chém giết lẫn nhau, nhưng vẫn là có mấy ánh mắt ở phía dưới mặt đất nhìn lên.

Trong chớp mắt, đã có hơn mười người chú ý đến sự xuất hiện của bọn họ.

Cứ tiếp tục như thế, không cần mấy hơi thở, bọn họ sẽ bị hai người cao thủ kia quan tâm đến.

Hùng Trọng bị hù dọa đến sắc mặt xanh đỏ liên tục thay đổi, đến truyền âm cũng đều run run rẩy rầy.

"Cha! Bây giờ phải làm sao đây?"

"Tiếp tục như thế, sớm muộn gì chúng ta cũng bị hai người cao thủ kia nhận ra, lúc trước đã có khúc mắc, bây giờ lại đụng mặt người ta, hai người chúng ta tiêu đời rồi! ! !"

Hai bên tóc mai Hùng Phấn rỉ ra mồ hôi lạnh, cả mặt thần sắc căng thẳng!

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Để cho ta suy nghĩ!"

Tròng mắt phát run quan sát bốn phía, chỉ nhìn thấy một vùng đất bằng, ngoại trừ ma vật và thổ dân Vân Tinh đang giao chiến, đến một miếng đất dư thừa cũng không có, không có một chỗ nào để ẩn thần.

Một lần nữa đối mặt với hai đại cao thủ, động thủ thì chính là tự tìm đường chết.

Cũng từng nghĩ đến chạy trốn, nhưng ngươi cũng phải chạy được đã!

Đúng là tiến lùi khó khăn!

Vậy phải làm sao bây giờ...

Hùng Phấn vẻ mặt lo lắng, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

Trên mặt đất còn có ánh mắt và thần thức không ngừng để ý đến, khiến cho áp lực của hắn tăng cao, mỗi một thời khắc qua đi lại càng thêm căng thẳng, trong lòng bàn tay cũng bắt đầu rỉ ra mồ hôi lạnh.

Dù cho đối mặt với các chủ Nguyệt Thần Các, hắn cũng chưa từng bối rối như thế này.

Nhìn thấy ánh mắt nhìn đến càng ngày càng nhiều, hai đại cao thủ cũng sắp bị kinh động.

Hùng Phấn gấp đến độ lửa cháy đến lông mày!

Ở trong thời khắc vô cùng gấp gáp này, hắn điên cuồng liếc nhìn bốn phía dưới mặt đất, mãi đến khi nhìn thấy một con ma vật to lớn, cuối cùng trong mắt sáng lên.

"Có rồi!"

"Những người này đang giao chiến với ma vật, hay là chúng ta đục nước béo cò, giả vờ chính là người của bọn họ!"

Hùng Trọng nghe đến sững sờ, trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi.

Thật hay giả vậy, cái này cũng được?

Còn không đợi hắn phản ứng lại, đã thấy cha hắn lại lần nữa phi nhanh, một bên vượt lên phía trước lao về ma vật ở dưới mặt đất, một bên hét to với mấy người ở bên cạnh!

"Giết!"

"Mấy vị huynh đệ, những ma vật này đều giao cho ta!"