Bên ngoài mấy vạn dặm.
Hai đạo lưu quang rơi xuống sông, bọt nước bắn tung tóe xa trăm trượng!
"Bịch! !"
Hai cha con rơi xuống đáy sông, đâm vào bùn đen mấy trượng, lực đạo khủng bố dần dần tiêu tán, thân hình bọn họ mới có thể dừng lại, khi bò ra khỏi sông cả mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Lại một trận bọt nước bắn tung tóe bốn phía.
Hai đạo thân ảnh rơi vào bờ sông, toàn thân đều ướt nhẹp, mặt mũi tái nhợt so với cả người ướt sũng còn hoảng sợ hơn.
Hùng Trọng chỉ cảm thấy khí huyết trong lòng cuồn cuộn, toàn thân cũng không ngừng phát run, vẻ mặt kinh nghi.
Ngoái hai mắt lại nhìn trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.
"Cha!"
"Không phải cha nói không có cao thủ nữa sao! Đây lại là chuyện gì xảy ra? !"
Sắc mặt Hùng Phấn tái xanh, không quan tâm được cả người toàn vết bẩn, mở lớn tròng mắt vừa xấu hổ vừa giận dữ.
"Con, là đang chất vấn vi phụ?"
Một tiếng quát khẽ như lôi đình, xung quang cuồng phong nổi lên bốn phía.
Hùng Trọng cũng bị hù dọa đến sững sờ, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ, bất an cúi đầu.
"Con trai không dám..."
"Việc này, việc này thật sự quá quỷ dị rồi!"
"Cha cũng đã nói, Vân Tinh sẽ không có mấy người cao thủ, nhưng vì sao chúng ta đều gặp được? Lại lần nữa xuất sư bất lợi, chúng ta thật sự xui xẻo như vậy sao?"
"Người nói khổ tận cam lai, rốt cuộc có còn đi nữa không?"
Hùng Phấn không trách cứ nữa, trong mắt cũng lộ ra vẻ trầm tư, bởi vì mọi chuyện hoàn toàn đúng là có chút cổ quái.
Nhưng bất luận nghĩ như thế nào, Vân Tinh cằn cỗi không thể nào có nhiều cao thủ như thế, nếu không sẽ không để cho hành lang Hồi Cổ bế tắc hơn vạn năm, lúc trước Nguyệt Thần Các cũng không nhất thiết phải phái người gấp rút tiếp viện như thế.
Lại lần nữa thất bại, chỉ có một khả năng...
Tuy chỉ có mấy người cao thủ, nhưng hết lần này đến lần khác lại để cho cha con bọn họ gặp được, xui xẻo như thế!
Trong mắt Hùng Phấn lộ ra vẻ thâm trầm, thần sắc tràn đầy vẻ lịch duyệt lão làng!
"Có lẽ, thật sự là vận khí cả chúng ta kém một chút"
Nói rồi, lên tiếng an ủi.
"Con trai, người sống một đời, không như ý mình có đến tám chín phần mười, một hai lần thất bại cực kỳ bình thường. Tuy Vân Tỉnh ít cao thủ, nhưng lại đều bị chúng ta gặp được, tuy thời vận cực kỳ không tốt. Nhưng mà phía sau, chắc chắn sẽ không đụng phải nữa."
"Bởi vì số lượng cao thủ của Vân Tỉnh nhất định không đến một bàn tay, lần này chúng ta gặp phải hai người, đằng sau tuyệt đối sẽ không đụng phải nữa."
"Qua tam ba bận, giai nhân thần binh đang ở ngay trước mắt, chẳng lẽ con chỉ vì thất bại hai lần, mà đã từ bỏ thiên binh lấy dễ như trở bàn tay?"
"Con phải kiên định tâm chí, thẳng tiến không lùi bước mới đúng!
Không chỉ lần này cần kiên định tâm niệm, sau này tu hành càng là nên làm như thế!"
Lời nói thầm ý tràn đầy tâm chí kiên nghị, Hùng Trọng nghe đến nhiệt huyết vang vọng.
Rót đầy một nồi canh gà!
Hắn phảng phất như nhìn thấy tương lai trong mơ, không chỉ có Thanh Doãn Tiêm Vân ngày nhớ đêm mong, còn có con đường vương giả nhìn xuống thương sinh.
Thêm chút dư vị nghĩ lại, cảm thấy lời nói của phụ thân hắn tràn đầy đạo lý.
Vân Tinh chỉ là một tinh cầu bị bế tắc lạc hậu, cao nhất chẳng qua có mấy người cao thủ, đã đụng phải hai người, cũng không thể đụng phải lần nữa đi?
Càng nghĩ tâm niệm càng là kiên định, Hùng Trọng tức giận cắn răng!
"Cha nói rất đúng, chúng ta tuyệt đối không thể từ bỏ!"
"Quá tam ba bận, chúng ta sẽ không vẫn luôn xui xẻo như thế!"
"Cùng lắm thì tiếp theo đây khi ứng đối với kẻ địch, chúng ta quan sát nhiều một chút, rồi mới động thủ"
Nghe thấy con trai có tiến bộ lớn, Hùng Phấn nở nụ cười an ủi.
"Tốt, tốt!"
"Ngã một lần khôn hơn một chút, con có thể đối với kẻ địch cẩn thận như thế, tâm cảnh tiến bộ, sau đó có thiên binh trong tay, chắc chắn sẽ tiến thêm một tầng!"
Cho dù gặp phải kiếp bạn, hai cha con lại có thu hoạch lớn, lập tức thần sắc phấn chấn.
Lấy lại sức, đẩy ra hư không, đi xa!
Không bao lâu sau, bọn họ đi qua một sơn cốc, phát hiện thổ dân của Vân Tinh đang giao chiến với một vài ma vật.
Liếc nhìn một chút.
Thổ dân của Vân Tinh đều có tu vi bình thường, cũng chỉ là một vài sâu kiến khó coi.
Ma vật cũng cực kỳ thấp kém, đều là một vài con rối không có linh trí.
Hai bên chém giết nhìn thì như hung tàn, nhưng trong tầm mắt của bọn họ quan sát chẳng qua chỉ là gà mái mổ lẫn nhau, nhìn thêm một chút cũng không có hào hứng gì đáng nói, đến suy nghĩ hiện thân để nhìn cũng không có.
Vốn dĩ, hai cha con tuyệt đối sẽ không dừng lại quá lâu ở trên người bọn họ, đoán chừng cũng không có đồ vật gì tốt.
Nhưng Hùng Trọng đúng là có chút hào hứng.
"Cha, hay là chúng ta tìm hiểu một chút với những người này, thứ nhất là tình huống cụ thể của Vân Tinh, thứ hai thuận tiện cướp mấy thứ bảo bối, bảo bối này có tốt hay không không quan trọng, chủ yếu là lấy một chút điểm lành?"