Bạch Phiêu Phiêu nhìn chằm vào bóng lưng đã rời đi của Dịch Phong.
Ánh mắt kia, hiện lên vẻ u ám không cách nào tan được.
Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, lần đầu tiên nàng mở lời mời một người khác giới lại bị hắn từ chối như vậy.
Cảm giác này không hề dễ chịu chút nào cả!
“Nhưng mà Dịch công tử, ngươi…” Đột nhiên Bạch Phiêu Phiêu lại cười lẩm bẩm: “Nhà ngươi cũng thật thú vị!”
Đợi Dịch Phong đã biến mất khỏi tầm mắt, Bạch Phiêu Phiêu mới quay lưng trở về khách phòng, Mậu Mậu vẫn còn đang nghỉ ngơi, chi bằng nàng dọn dẹp nơi này lại một chút.
Trong phòng, đã được quét dọn rất sạch sẽ.
Thậm chí còn sạch sẽ hơn trước khi Dịch Phong đến.
Phải nói đến chăn nệm kia, được gấp lại thành khối đậu phụ, có cạnh có góc làm ánh mắt Bạch Phiêu Phiêu không tránh khỏi lóe lên.
“Dịch Phong à Dịch Phong, ngươi rõ ràng chỉ là một người phàm, nhưng tên người phàm nhà ngươi quả thật không tầm thường một chút nào!” Bạch Phiêu Phiêu đưa mắt nhìn chăm chú vào đống chăn nệm kia, cả người trầm tư suy nghĩ: “Thái độ ồn tồn, khí chất bất phàm, thậm chí trận pháp chúng ta bày ra trong vườn cũng không ngăn được ngươi tới…”
“Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ngẩn người một lúc, Bạch Phiêu Phiêu mới đổi chăn nệm trên giường.
Nhưng vừa mới ôm lấy, lông mày nàng khẽ động một chút, mắt khẽ nhìn về phía chăn nệm kia.
Hình như trên này.
Có một mùi hương gì đó rất dễ chịu?
Bạch Phiêu Phiêu liếc mắt nhìn về tứ phía, bốn bề xung quanh đều vắng lặng cả, nàng nhẹ nhàng đưa chóp mũi của mình lại gần.
Mùi hương nhàn nhàn ấy thoảng đưa vào trong mũi, làm cho nàng có cảm giác say đắm không thôi.
“Đây là mùi hương gì vậy?”
Không biết tại sao mà bàn tay ôm chăn nệm kia lại siết chặt thêm, trong lòng hơi do dự, thật không muốn đổi chăn nệm này đi mất?
Mà chính bản thân nàng cũng không tưởng tượng ra được, nàng lại muốn ôm chăn nệm đặt xuống giường, xúc động mà nằm ở đây ngủ một giấc.
Nàng cắn chặt răng.
Cuối cùng vẫn là cảm xúc chi phối hành động.
Sau khi đặt chăn đệm đặt xuống rồi nhẹ nhàng đắp lên mình, mùi hương nhàn nhạt ấy nhẹ nhàng tản ra tứ phía, Bạch Phiêu Phiêu cảm thấy trong người truyền đến một sự thoải mái lạ thường mà trước đây chưa từng trải qua, vì thế mà dần dần buồn ngủ, mắt không nhịn được mà khép lại, toàn thân đều thả lỏng.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trôi qua rất rất lâu…
Bạch Phiêu Phiêu vừa thư thái tỉnh dậy, trong người cảm giác dễ chịu mà từ trước đến giờ chưa từng thấy, cứ như là một thời gian trước nàng luôn mệt mỏi vậy.
Hai tay nàng từ trong chăn nhẹ nhàng duỗi ra, nắm lấy mép chăn, nhẹ nhàng kéo gần lại chóp mũi, không nhịn được mà ngửi ngửi.
Nhưng lúc Bạch Phiêu Phiêu đang chìm đắm trong đó, lại phát hiện có người đang chằm chằm nhìn nàng.
Nàng quay đầu.
Quả nhiên, có một đôi mắt đang mở to hết cỡ như không tưởng tượng nổi nhìn nàng, hình như đã đứng ở đây từ rất lâu rồi, cuối cùng không nhịn được mà hô lên: “À, tiểu thư, người tại sao…”
Trên mặt Bạch Phiêu Phiêu biến sắc, cả người lập tức rời khỏi chăn mà đến bên cạnh Mậu Mậu, nâng tay che miệng Mậu Mậu lại.
“Tiểu thư người buông ta ra.” Mậu Mậu vùng vẫy tránh khỏi, chỉ vào chiếc giường gỗ mà hô: “Người rõ ràng là nằm trên giường của Dịch Phong ngủ…”
“Ta không có!”
Bạch Phiêu Phiêu đỏ mặt mà biện minh, tuyệt đối không ngờ được, chuyện không thể nói ra như vậy lại bị người khác nhìn thấy.
“Còn nói không có, vừa rồi ta đều nhìn thấy hết.”
Nhưng Mậu Mậu vẫn không thể tưởng tượng được, tiếp tục la lên, không cách nào che miệng được.
“Ngươi…”
Bạch Phiêu Phiêu xanh mặt, hắng giọng quát: “Ngươi đừng nói nữa.”
“Không, ta phải nói, người vừa mới ngủ trên giường của Dịch Phong, ta đều thấy rõ, người lại còn giảo biện.” Mậu Mậu không từ bỏ ý định mà nói.
“Ngươi…”
Bạch Phiêu Phiêu bị Mậu Mậu nói như thế, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống dưới, vẻ mặt trở nên hung ác, trở tay thành đao vỗ vào gáy Mậu Mậu.
Mậu Mậu lập tức ngã xuống mặt đất, mắt trợn trắng.
Thấy thế, Bạch Phiêu Phiêu mới thở phào một hơi, lại ngồi xuống lần nữa.
Sờ sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng của mình, phát hiện mới đó mà đã đỏ đến tận cổ, nghĩ lại chuyện phóng đãng khi nãy, chính nàng cũng cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.
…
Dịch Phong vẫn luôn nghĩ đến vết thương của Chung Thanh, không ngừng thúc ngựa mà chạy một mạch xuống núi.
Mà bên trong võ quán, thiếu đi sự tồn tại của Dịch Phong cũng như thiếu đi mấy phần náo nhiệt, nhiều thêm vài phần im ắng.
Ngao Khánh ngán ngẩm buồn bực mà nằm trên sàn nhà, mở miệng ngáp.
“Suỵt.”
“Tiểu cẩu, lại đây cho ta.”
Bỗng nhiên, một tiếng huýt sáo nhẹ nhàng vang lên, lại kèm theo một âm thanh vui tươi truyền vào tai nó.
Chỉ trong nháy mắt, lông trên người Ngao Khánh đều dựng cả lên, trong lòng thầm kêu một tiếng, đang nằm sấp trực tiếp nhảy dựng, bốn chân không nhịn được mà run rẩy.
Dưới sự kinh hãi, hắn toát mồ hôi lạnh, chậm rãi nhìn về phía sau miệng giếng.
“Khô, Khô Lâu gia, ngươi có việc gì muốn phân phó sao?” Ngao Khánh lắp bắp nói.