Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 141: Cứ như vậy mà từ chối sao?




“Tiểu thư, ta bắt tên người phàm kia lại, tra tấn hắn một trận, buộc hắn phải khai ra.” Mậu Mậu nghiến răng mà nói.

“Không được vô lễ.”

Bạch Phiêu Phiêu vội quở trách: “Đây cũng không phải lần đầu tiên ta và ngươi cũng tiếp xúc với Dịch công tử, có vẻ hắn cũng không nói dối.”

“Vậy thì rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Mặt mũi Mậu Mậu đầy khó hiểu.

Bạch Phiêu Phiêu lắc đầu, vẫn không biết thực ra là tại sao, nghĩ trăm lần vẫn không lý giải nổi.

Tại gian khách phòng.

Sau khi Dịch Phong sắp xếp ổn thỏa thì mang một thùng nước đến, sau đó đổ gói thuốc bột đã được điều chế vào. Thuốc này cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng qua dùng nó tẩy rửa rất sạch sẽ, nhân tiện còn mang lại mùi thơm.

Sống ở nơi chỉ có hai nữ tử này, là một đại nam nhân, hắn cũng không thể không chú trọng việc này được.

Lau người xong, Dịch Phong trực tiếp lê lết cái thân thể đầy mệt mỏi của mình mà thiếp đi.

Cuối thu trên núi.

Ngoại trừ tiếng gió bên ngoài thỉnh thoảng thổi, còn lại đều an tĩnh đến dọa người.

Cả đêm trôi qua.

Mặt trời đỏ rực từ từ ló dạng phía chân trời, trông thật đẹp mắt.

Bởi vì đêm qua ngủ sớm, lúc này Dịch Phong đã rời giường, duỗi lưng một cái, tinh thần đều cảm thấy sảng khoái.

Nghĩ đến đồ đệ, hắn vốn định trực tiếp xuống núi, nhưng trời còn chưa sáng hẳn nên không còn cách nào khác ngoài việc ngồi trên bậc thang ngắm bình minh.

Nhớ đến việc phải làm nhiệm vụ để phá vỡ hệ thống, Dịch Phong đứng dậy lấy lục huyền cầm ra.

“Luyện được một lúc thì cứ luyện vậy, đợi lát nữa trời vừa sáng là có thể xuống núi rồi.”

Điều chỉnh lại dây đàn, sau đó nhắm mắt lại.

Dây đàn khẽ giao động, cùng với tiếng ngân nga nhẹ nhàng của Dịch Phong, một bài “Cái Giá Của Tình Yêu” từ từ vang lên.

Cạnh đầm nước.

Bạch Phiêu Phiêu ngồi xếp bằng bên trường cầm của mình, tay nhẹ nhàng vuốt trường cầm, mi cau lại thật sâu.

Mắc kẹt ở điểm này, nàng rất cần một cầm phổ mới để đột phá, nhưng một đêm trôi qua, nàng vẫn không thu hoạch được gì như cũ.

Mà ngay đúng lúc này, một tấu khúc có một không hai truyền đến tai nàng.

“Đây là?”

Tinh thần của Bạch Phiêu Phiêu đang uể oải, đột nhiên giật mình, kéo váy đứng dậy nhìn về hướng âm thanh kia.

“Đó không phải là phòng của Dịch công tử sao?”

Đôi môi nàng khẽ mở, không tự chủ mà lần theo âm thanh đó.

Ngay tại bậc thang.

Hiện ra trước mắt nàng là một người mặc sam y màu xanh, tay nâng đàn khẽ ngân nga.

Tĩnh lặng.

Đẹp mắt.

Ôn hòa…

Hình như, mỹ cảm mỗi lúc một khác đi.

Không kiềm chế được, Bạch Phiêu Phiêu nhìn hình ảnh này đến xuất thần, không biết khi nào đã nhắm mắt, đắm chìm vào bản nhạc.

Cảm xúc từ đâu lan tỏa khắp toàn thân nàng, hai hàng lệ đã rơi từ lúc nào không hay.

Mà nút thắt đang mắc kẹt của nàng, vào giờ khắc này tự nhiên lại có đột phá.

Thế nhưng, đột phá được nó cũng không làm nàng tuột mất cảm xúc.

Một hồi lâu sau…

“Phiêu Phiêu cô nương?”

Một giọng nói ôn hòa truyền đến lay tỉnh Bạch Phiêu Phiêu.

Nàng vội vã lau nước mắt, hành lễ với Dịch Phong một cái, vội vàng nói: “Thật ngượng quá, không chút phòng bị đắm chìm trong tấu khúc của công tử, để cho công tử chế cười rồi.”

“Phiêu Phiêu cô nương khách khí quá, ta phải xin lỗi cô nương mới đúng.” Dịch Phong áy náy thu hồi lục huyền cầm: “Không biết có phải đã làm phiền cô nương đang nghỉ ngơi hay không.”

“Không không, Phiêu Phiêu có thể nghe công tử đàn một khúc, là phúc khí mà Phiêu Phiêu đã tu luyện được từ kiếp trước.” Bạch Phiêu Phiêu vội vàng nói: “Hơn nữa, Phiêu Phiêu vẫn còn chưa nghe đủ tấu khúc của công tử đâu.”

“Khách khí rồi.”

Dịch Phong xoa xoa mũi, có chút ngượng ngùng mà cười nói.

“Không biết đàn của công tử là đàn gì, vì sao trước đây Phiêu Phiêu chưa từng được thấy?”

Bạch Phiêu Phiêu nhìn lục huyền cầm trên tay Dịch Phong, nhịn không được hỏi.

“Chỉ là món đồ chơi nhỏ tự chế mà thôi!” Dịch Phong cười cười giải thích.

“Tự chế sao?”

Câu trả lời này làm cho Bạch Phiêu Phiêu rất kinh ngạc, không khỏi không thán phục: “Quả nhiên công tử đa tài đa nghệ.”

“Lời khen này của cô nương, Dịch mỗ không dám nhận.” Dịch phong cười cười, đồng thời liếc nhìn sắc trời một chút rồi nói với Bạch Phiêu Phiêu: “Phiêu Phiêu cô nương, trời đã sáng rồi, ta cũng nên rời đi thôi.”

“Công tử làm gì mà gấp gáp như thế?”

Bạch Phiêu Phiêu đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, vẻ mặt lo lắng vội vàng nói: “Công tử, hay là…”

Nàng muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Không có cách nào khác, trong nhà còn có chuyện, cáo từ, có cơ hội sẽ gặp lại.”

Dịch Phong áy náy cười cười, cầm lấy lục huyền cầm, đeo giỏ trúc lên cũng không quên xách theo con rùa già kia, chuẩn bị rời đi.

Thấy vậy, vẻ do dự trên sắc mặt Bạch Phiêu Phiêu càng đậm thêm, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nàng cắn chặt răng: “Phiêu Phiêu muốn mời công tử ở lại thêm hai ngày, có được hay không?”

Lời vừa dứt, ánh mắt mong đợi của Bạch Phiêu Phiêu dán hết lên người Dịch Phong, mắt long lanh đỏ ửng một tầng.

“Không thể.”

Nhưng Dịch Phong lại trực tiếp từ chối.

Xong, Dịch Phong thấy hơi áy náy, liền cất bước nhanh xuống núi, trong lòng nghĩ đến vết thương của Chung Thanh.

Bạch Phiêu Phiêu chôn chân tại chỗ.

Cứ như vậy…

Từ chối?