nhân tài? (2)
Lần đầu ngồi loại phi chu này, Dịch Phong cũng có xúc động nho nhỏ.
Ở trong đám mây trên hư không quan sát mặt đất, cuối cùng cũng có một chút cảm giác thành tựu tu tiên cái gì đó, cũng dẫn dần dung nhập được vào bên trong bầu không khí du lịch.
Đáng tiếc là.
Ba người tiền bối gì đó, từ đầu đến cuối đều là ngồi thiền, giống như là điêu khắc vậy, cô nương đúng là rất xinh đẹp, chỉ là thần sắc thanh lãnh đến cực điểm, làm giống như là Bồ Tát vậy.
Chưa bao giờ lên tiếng, một bộ dáng vẻ cách xa người vạn dặm.
Nhìn thấy tư thế kia, Dịch Phong cũng lười phản ứng.
Người ta một bộ dáng "quý" như thế, vừa nhìn chính là không có ý tứ bắt chuyện, còn có dặn dò của Phó Nam Thiên lúc trước, hắn cần gì phải tự chuốc lấy nhục đây.
Ngồi một mình ở bên cạnh phi chu, thưởng thức cảnh đẹp non sông đất trời, Dịch Phong nâng cằm cả mặt đều thả lỏng, suy nghĩ dần dần trôi đi...
Mấy ngày nay, hắn cảm nhận được an nhàn đã lâu không thấy.
Nhưng kế hoạch tìm chết nhiều lần thất bại, cũng khiến trong lòng có quấy nhiễu.
Rốt cuộc mình muốn tu vi gì đây?
Bạch Phiêu Phiêu là Thánh Nhân chân chính, căn bản không làm gì được hắn, tên Kiếm thánh Tô Tiệp gì gì kia cũng không thương tổn được hắn.
Mấy lão đầu ở trong thôn này, giống như Phó lão đầu và Ngụy lão đầu, hình như đều là bộ dáng không quá mạnh.
Dường như Thánh Nhân đều không được.
Nghĩ lại kinh nghiệm những ngày qua, Dịch Phong đã rất rõ ràng, sau này chuyện mơ hồ tìm chết, cơ bản không có khả năng thực hiện lắm, cái nhiệm vụ của hệ thống đáng chết này, chỉ có thể tìm cơ hội thử một chút, đi một bước biết một bước vậy.
Tâm cảnh ổn định lại, Dịch Phong thả lỏng nằm trên phi chu, nhìn bầu trời cuồn cuộn, dần dần chìm vào trong mộng đẹp.
Liên tiếp mấy ngày, ngoại trừ thưởng thức cảnh đẹp thì chính là ăn cơm đi ngủ.
Cái khác không có, trứng gà và những đồ trước đây còn lại vẫn là mang theo không ít.
Dịch Phong thả lỏng đến cực điểm, triệt để hưởng thụ thời gian du lịch miễn phí nhàn nhã này.
Dịch Phong đang trong mộng đẹp bị tiếng nói chuyện đánh thức, mở mắt nhìn thì là ba vị được gọi là tiền bối kia.
"Xem ra, nguyên nhân của vết nứt Vân Tinh dị biến, thế mà lại là ở bên trong Hắc Vực này"
"Sợ rằng những ma vật này xé rách không gian, dẫn đến những Hư Không Thú đang chạy trốn và không gian loạn lưu kia chui HÀ vào.
"Ừm, hai người các ngươi nói có lý, lần này đi thăm dò không phải là chuyện nhỏ"
Sau vài tiếng nói nhỏ.
Nữ tử thanh lãnh mặc một thân váy mỏng manh chậm chậm đứng dậy, chân ngọc bước ra, bước ra lần nữa đã ở bên cạnh phi chu, trong nháy mắt đứng ngay bên cạnh Dịch Phong.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Dịch Phong cũng nhìn đến sững sờ.
Nữ nhân này đúng thật sự là có một chút bản lĩnh.
Không chỉ có vẻ ngoài đẹp như tiên nữ, đến thân thủ cũng là tương đương, kiến thức của Dịch Phong cũng coi như không tầm thường, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại cao thủ này.
Thật là phong độ áp bức, khí chất siêu quần.
Trong lúc Dịch Phong đang âm thầm tán thưởng, nữ tử kia chưa từng nhìn thẳng, thanh mâu chỉ là nhìn về phía trước, trông rất nghiêm túc.
Nhìn theo ánh mắt kia.
Dịch Phong chỉ nhìn thấy một đám sương mù đen sì, vang dội ở đường chân trời mờ mịt ở phía xa, bao phủ toàn bộ một phương thiên địa kia, giống như một cơn bão cát đang vận sức chờ phát động, lại giống như một giọt mực rơi vào trong hồ, đang không ngừng nhanh chóng mở rộng.
Nhìn kỹ một chút, là có thể phát hiện ra trên đất tối tăm mờ mịt, thỉnh thoảng có mấy bóng đen thoát ra.
Trước đây từng nhìn thấy Mông Đa Thú, cũng có những sinh vật trên mặt đeo móc một cách khó hiểu, còn có ma vật nhấp nhô giống như cái bánh ú lớn, nhìn thấy khiến người ta buồn nôn, kém xa những con vật hoang dã mê người như gà rừng thỏ rừng.
Dịch Phong nhìn đến mất hết hứng thú, ngồi ở trên phi chu mặt ủ mày chau.
Bộ dáng thờ ơ kia, bị nữ tử dẫn đầu liếc mắt nhìn thấy, nhìn đã biết là kẻ không biết gì, nhưng cũng giống như đang cực kỳ sợ hãi tránh né.
Thanh mâu chỉ thoáng nhìn rồi thu mắt về, chỉ là thuận miệng nói một câu.
"Sau đây, chúng ta sẽ đi vào trong sương mù đen."
"Bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải theo sát ba người chúng ta, nếu không mất mạng là chuyện nhỏ, chúng ta lại phải tìm một người dẫn đường nữa, cũng có chút phiền toái."
Đây là lời con người nói sao?
Dịch Phong nghe đến khóc miệng co rút, cả mặt cạn lời với nữ nhân nhẫn tâm này.
Nhưng hắn suy nghĩ một chút, dường như đánh hơi được khí tức nguy hiểm, cũng không để ý loại thái độ này, trong mắt nhìn thẳng về sương mù phía trước.
Lần này nếu như thật sự có nguy hiểm gì, vậy thì cũng coi như quá tốt rồi.
Vừa nói, chỉ thấy nữ tử kia vung nhẹ tay áo, phi chu lao nhanh về phía trước, như ánh sáng xông thẳng vào sương mù đen!
Dịch Phong cũng từ từ đứng dậy, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong.