Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1403: Hành lang Hồi Cổ dị biến (2)




Xoạt!

Một trận đạo hải khí lãng xông tới, tỉnh không vì đó mà nổi sóng chập trùng.

Tám vị Thánh Nhân giống như ở trong biển lớn, thân hình đúng là có chút trạng thái lung lay sắp đổ.

Ba đạo bóng người vững vàng bước ra khỏi cửa vào hành lang, dung mạo rất lạ lẫm, thân hình được ánh sáng tinh hải chiếu sáng, giống như bước lên ngân hà đầy trời, tản ra một loại khí chất đạm mạc đặc thù, đến thần thánh cũng không thể xâm phạm.

Quả nhiên là người ở tinh vực bên ngoài.

Tám vị Thành Nhân thấy thế trong lòng trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm, thân thức cẩn thận lộ ra, không dám quá rõ ràng.

Nữ tử đi đầu có dải lụa xanh như thác nước, lờ mờ có thể thấy được đường nét khuôn mặt tuyệt mỹ.

Hai nam tử ở phía sau theo sát, khoảng cách rất vừa phải.

Ba người nhìn thì như bình thường, nhưng lại khiến lòng của tám vị Thánh Nhân tràn ngập sự kinh hãi, hai bên tóc mai đều đã rịn ra mồ hôi!

Tám người bọn họ thành thánh đã lâu, cũng coi như là hạng người tuyệt đỉnh của Vân Tỉnh.

Ba người đứng trước mắt này, đúng là tu vi vượt xa bọn họ.

Điều này thật sự có chút đáng sợ.

Ly kỳ hơn chính là, khoảng cách này lớn đến mức khó có thể tin, bất luận bọn họ tra xét như thế nào, nhưng ngay cả một chút khí tức cũng không phát hiện được!

Nhất là nữ tử đi đầu, làm người ta cực kỳ kiêng kỵ.

Khuôn mặt đẹp đẽ nhưng hình như tuổi tác có chút ít, nhưng ngay cả Lạc Hồng Phi cũng không nhìn rõ được dung mạo, phảng phất như có một loại đạo lực huyền diệu mờ mịt quấn quanh thân, người có tu vi nông cạn khó có thể thấy được khuôn mặt thật.

Tu hành ngàn vạn năm tháng, Lạc Hồng Phi đã có danh xưng Cổ Thánh, lúc này lại sinh ra một cảm giác ếch ngồi đáy giếng bất đắc dĩ, trong lòng tràn ngập sỡ hãi.

Tám vị Thánh Nhân đứng thẳng bất động trong hư không, căn bản không dám làm ra hành động gì.

Bọn họ biết rõ, đứng trước mặt sự tồn tại này, bất kỳ một tia địch ý nào, cũng đều có thể ủ thành tai họa ngập trời!

Ngay vào thời điểm tám vị Thánh Nhân đang yên lặng giằng co.

Nữ tử đứng đầu từ trên cao đi xuống, nói một cách dửng dưng.

"Các ngươi là người của Vân Tinh?"

Ngữ khí vừa tùy ý lại bình thường, giống như là chỉ đến gặp mấy lão đầu bình thường, mà không phải là Thánh Nhân.

Nhưng chính ở trong cặp thanh mâu nhìn chăm chú kia cũng với sự quan sát chăm chú, trong nháy mắt tám vị Thánh Nhân bị khóa chặt, tâm thần tràn đầy áp lực, giống như là một mảnh hư không này đều bị nữ nhân kia khống chế vậy.

Loại cảm giác bất lực này, làm cho tám vị Thánh sợ hãi đến cổ họng nhúc nhích.

Chỉ có Lạc Hồng Phi đáp lại lời nói.

"Chúng ta chính là người Vân Tỉnh, xin hỏi các hạ từ đầu đến?

Đến đây làm cái gì?"

Lời nói không kiêu ngạo không tự ti, lễ nghi từ ngữ cũng rất tôn trọng.

Lạc Hồng Phi đã nhìn hết cõi đời, có thể nói là lão đạo trầm ổn đến cực điểm, lúc này đối mặt với cường giả, cũng không có một chút sơ suất nào.

Dường như nữ tử kia cũng không thèm để ý những cái này, chỉ là nhẹ nhàng bước ra.

Động tác vô cùng nhu hòa, nhưng tám vị Thánh lại đều không thể thấy rõ.

Một bước.

Ba người đã ở ngay trước mắt.

"Chúng ta đến từ Lam tỉnh, thuộc Nguyệt Thần Các, cảm giác được Vân Tinh có không gian chấn động, sợ rằng sẽ có một lượng lớn Hư Không Thú tuôn ra, cho nên đi đến tiếp viện."

Nữ tử thần bí dịu dàng nói, tám vị Thánh Nhân đều kinh ngạc đến tròng mắt mở to.

Nét mặt Lạc Hồng Phi bộc phát ngưng trọng, nghe như tận thế sắp đến.

Đột nhiên nghe được loại chân tướng này, hắn khó mà hoàn toàn tin tưởng, nhưng thấy thần sắc nữ tử kia bình thản, toàn thân không có một chút sát ý nào, mới nửa tin nửa ngờ.

Nghĩ đến những lời đối phương nói tương ứng với thực tế, hình như cũng không có chỗ nào cổ quái.

Lạc Hồng Phi chậm rãi làm lễ cảm ơn.

"Ba vị đường xa đến tương trợ, lão phu cực kỳ cảm kích, nếu như có thể cứu vãn chúng sinh, lão phu tình nguyện dùng sức mạnh Vân Tinh để đáp tạ"

Lời này vừa nói ra miệng, các Thánh Nhân còn lại đều yên lặng nhìn chằm chằm.

Lời nói của Lạc Hồng Phi rất có trọng lượng, thứ nhất có thể thăm dò ra ý đồ thật sự đối phương đến đây, thứ hai cũng có thể dùng danh nghĩa tạ ơn để kiểm tra phẩm hạnh của người này.

Đối mặt với người cường đại không biết đến từ nơi nào bên ngoài, cẩn thận là điều cực kỳ cần thiết.

Dưới sự quan sát của mọi người, nữ tử đi đầu hờ hững mở miệng.

"Không cần"

"Vân Tinh cách Lam Tỉnh chúng ta không xa, chúng ta cũng không thể ngồi nhìn Vân Tinh bị Hư Không Thú chiếm lĩnh, để tránh dẫn đến kết quả môi hở răng lạnh"

"Nếu như thật sự muốn cảm ơn, vậy thì hãy cảm ơn Vân Tinh các ngươi phúc vận không cạn, rơi vào vị trí hàng xóm của Lam Tỉnh chúng ta, nếu không phải như thế, sống chết của các ngươi thì có liên quan gì đến chúng ta."