"Lúc này, hành lang Hồi Cổ lại một lân nữa thay đổi tỉnh hải, hẳn là đã được người nào đó đả thông!"
Nói ra chân tướng chấn động, các thánh không ngừng kinh hãi.
Còn chưa có người nào hỏi gì, đã thấy hành lang Hồi Cổ bắt đầu không ngừng sáng lên, ánh sáng chói mắt từ Trú Đạo tinh hành ở phía xa không ngừng truyền đến, phảng phất giống như là sống vậy.
Giống như thủy triều lan tràn, giống như nước triều dâng lên.
Hào quang sáng chói kia, chiếu sáng toàn bộ hư không tỉnh hải ban đầu, cảnh tượng tuyệt mỹ khiến cho người ta cả đời khó quen, cho dù là tám vị Thánh Nhân, cũng bị chấn động thật sâu.
"Đây chính là hành lang Hồi Cổ chân chính!
Nhìn thấy con đường dài đầy ánh sáng tinh hải hoa lệ, giống như là chứng kiến sự huy hoàng của thời Thượng Cổ, vẻ mặt mọi người tràn ngập sự sùng kính, đồng thời cũng bộc phát sợ hãi, nhìn chằm chằm vào phương hướng đầu bên kai, căn bản không dâm tự tiện bước chân vào.
Mãi đến khi hành lang hoàn toàn trong suốt, giống như tỉnh hải Ngân Long.
Đột nhiên một loại sức mạnh không gian cực kỳ khủng bố tuôn tràn ra ngoài giống như cuồng phong thổi qua tinh không, trong tám vị Thánh Nhân chỉ có Lạc Hồng Phi, bị dư uy này tác động đến, đứng thẳng cũng có chút miễn cưỡng!
Sức mạnh đại đạo kia thật sự quá tinh thuần, những gì bọn họ nhìn thấy cảm giác được so sánh với nhau, chẳng qua chỉ là con muỗi đập cánh mà thôi.
Thật sự là khác nhau một trời một vực!
Ngụy Đông Hải bị thổi đến râu ria bay loạn, sắc mặt đều cực kỳ căng thẳng.
"Đây, đây chính là sức mạnh không gian trong truyền thuyết..."
Lạc Hồng Phi đứng phía trước dùng hết sức ngăn cản, bảo vệ những tiểu hữu này ở phía sau, những cũng là cả mặt nghiêm trọng.
"Quả nhiên hành lang Hồi Cổ đã được mở thông!"
Chỉ một câu, khiến các thánh vốn dĩ đã căng thẳng bây giờ tâm thần càng thêm căng thẳng!
Mười vạn năm.
Cả mười vạn năm, hành lang Hồi Cổ trong truyền thuyết chỉ là biến thành bí cảnh, chưa bao giờ có người nào chân chính đến được, cũng chưa từng có người nào tận mắt nhìn thấy toàn cảnh.
Lần này, đột nhiên bị một sức mạnh đến từ bên ngoài đả thông.
Chỉ dựa vào sức mạnh thông đạo khủng bố này, cũng đã có thể thấy được một chút tu vi khủng bố của đối phương, người này tuyệt đối không phải tiền bối của Vân Tinh có thể so sánh được.
Nếu như thật sự là người đến từ tinh cầu khác, Vân Tinh bế tắc mười vạn năm nên ứng đối như thế nào?
Là địch hay là bạn?
Còn chưa nhìn thấy đối phương đến, sức mạnh khủng bố kia đã khiến tám thánh áp lực như núi, không một người nào nói gì, tất cả đều rất ăn ý nhìn chằm chằm cửa ra, dùng hết sức ngăn cản không giản chảy loạn!
Áp lực lúc này, so với cực địa Hoang Vu còn khinh khủng hơn gấp trăm lần.
Nếu như người tới không có địch ý, có lẽ còn là một chuyện tốt, hành lang Hồi Cổ của Vân Tinh bị đả thông, chí ít cũng có cơ hội có thể liên kết với thế giới bên ngoài.
Trải qua mười vạn năm bế tắc, cũng đã đến lúc thông khí một chút rồi.
Loại kỳ ngộ này, nhất định sẽ đi kèm theo đau đớn lạc hậu, nhưng chưa chắc đã không phải một cơ hội, để Vân Tinh lại trở về thời kỳ huy hoàng sáng lạn một lần nữa, nói không chừng về sau còn có thể bắt kịp những tinh cầu khác.
Nhưng nếu như người tới không có ý tốt...
Ý nghĩ này chỉ là hiện lên trong đầu, tám vị Thánh Nhân đã nhanh chóng có chiến ý.
Ngụy Đông Hải và Túy Vô Nhai lặng lẽ quan sát, hai người đều nắm chặt thánh giới trong tay, lúc nào cũng chuẩn bị bảo vệ Vân Tinh, không để nó tản mạn như trước.
Nhìn chằm chằm hồi lâu.
Cuối cùng đọa lực chảy loạn cũng dần dần lắng lại, lòng tám vị Thánh Nhân đúng là vô cùng căng thẳng.
Thần trí của bọn họ cảm nhận rất rõ ràng.
Có ba đạo khí tức cực kỳ kinh khủng, lấp lóe ở trong hành lang Hồi Cổ đi đến!
Cho dù là bọn họ, ở trong hành lang Hồi Cổ không hoàn chỉnh, cũng đã thận trọng từng bước, thậm chí còn không có cách nào làm được đẩy ra hư không, chỉ có thể đi lên từng bước từng bước hoặc là bay nhanh.
Ba đạo khí tức của đối phương, có thể không ngừng lướt qua hư không, ở trong tinh hải xuyên qua hành lang Hồi Cổ hoàn chỉnh, giống như thân ở Tinh Thổ, nhưng lại không có bất luận một áp lực nào.
Đây là chuyện khinh khủng bậc nào!
Thuận theo ba đạo khí tức kia càng ngày càng gần, lòng bàn tay tám vị Thánh Nhân đều rịn ra mồ hôi, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.
Không đến mấy chục giây.
Ba đạo khí tức kia đã đến cửa ra vào, xuyên qua hành lang Hồi Cổi Cho dù còn chưa nhìn thấy người tới, nhưng tám vị Thánh Nhân đã cảm nhận được sự kinh hồn bạt vía.
Tất cả mọi người rơi vào trầm mặc.
Răng nhỏ yên lặng cắn chặt...
Cổ Thánh Lạc Hồng Phi tay cầm thánh kiếm bản mệnh, bao nhiêu năm như vậy chưa bao giờ gặp phải đại địch, so với chiến đấu lúc trước, sắc mặt còn âm trầm hơn, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn hiện lên sắc mặt cực kỳ khó coi.