Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1358: Bảy vị Thánh nhân cùng xuất hiện




"Thanh Vân đạo huynh, ngài vì đại nghĩa mà không ẩn giấu chút nào, quả thật có đức độ, xin hãy nhận cái cúi đầu của chúng ta!"

Các Thánh nhân liền muốn làm lễ, lộ ra sùng kính ông lão kia.

Thanh Vân Tử vung khẽ phất trần, ngăn mọi người lại.

"Các vị đạo hữu, vì tồn vong của nhân tộc thì chúng ta làm như thế cũng đáng là gì, đất mẹ gặp nguy hiểm, mỗi người đều có bổn phận, chỉ xin chư vị đừng giấu tài, chuyến này cẩn thận trọng ứng đối, tuyệt đối không thể khinh thường!"

Đạo lực kinh khủng làm mấy Thánh nhân rung động, lời lẽ của ông lão cũng khiến bọn hắn lộ ra trang nghiêm.

Mấy Thánh Nhân cùng nhau gật đầu, ánh mắt càng thêm nghiêm túc.

"Không sai, chúng ta là Thánh nhân, địa vị cao cả được thế nhân tôn sùng, thì cũng phải đứng ra gánh vác trọng trách tương ứng, tuyệt đối không thể phớt lờ!"

"Lần này đi Ma vực, chúng ta tuy là Thánh nhân, nhưng cũng sẽ cửu tử nhất sinh. Có điều đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, mất đầu chỉ như vết sẹo nhỏ thôi, không cần sợ hãi."

"Thiện tai thiện tai, vì cứu vớt thiên hạ, cái thân này đáng là gì!"

Trong nháy mắt, chí bảo Thánh nhân liên tục xuất hiện!

Một vị cao tăng đắc đạo chắp tay trước ngực, tràng hạt đen nhánh tản ra ánh sáng, đạo vận lưu chuyển trong đó, sau lưng tỏa ra hư ảnh Phật Đà, ánh sáng màu vàng che trời rợp đất, tiếng niệm phật quanh quẩn không gian, giúp cho mọi người đều bình tâm lại!

Một vị thư sinh đưa tay ra, cây bút lông xuất hiện, lực lượng văn đạo nồng đậm hơn mấy lần, khí thế đột nhiên tăng vọt, không hề kém cạnh với cao tăng kia!

Tô Tiệp nắm chặt thánh kiếm, kiếm khí tung hoành thiên địa, thanh kiếm yên lặng đã lâu nay lại sinh động nhảy nhót như muốn sống dậy, dù nàng thuộc thế hệ trẻ tuổi, nhưng kiếm đạo không ngờ đã tiến tới đại thành, tựa như lại có đột phá.

Loại dị tượng này dẫn tới các Thánh nhân phải liếc nhìn thêm mấy lần, lòng tin tăng nhiều!

Bạch Phiêu Phiêu là tân thánh, tạm thời không thấy vận dụng Thánh khí đỉnh cấp, các Thánh nhân cũng cảm thấy bình thường, nhưng phát giác được đạo lực nồng đậm kinh khủng, lại thâm ảo tinh thuần, bọn họ không khỏi than thở.

"Thiên phú của Kiếm Thánh cùng Bạch Hoàng thực sự quá mạnh, thành tựu ngày sau không thể đoán trước!"

"Khó trách hai vị có thể đồng hành cùng chúng ta, còn trẻ tuổi mà đã đi xa tới vậy, quả nhiên là trường giang sóng sau xô sóng trước."

"Lần này đi Ma vực hung hiểm vạn phần, hai vị đi mạo hiểm, bần đạo có chút không đành lòng, nếu thực sự xảy ra chuyện, đây sẽ là mất mát to lớn với nhân tộc, hai người các ngươi cần phải nghĩ lại cho kỹ..."

"Thanh Vân đạo huynh nói có lý, mong rằng hai vị thí chủ nghĩ lại, thành tựu tương lai của hai vị tất sẽ tới độ cao chúng ta không cách nào tưởng tượng nổi, mà chuyến đi này quá mức hung hiểm"

Đối mặt thiện ý của các vị tiền bối, Tô Tiệp cùng Bạch Phiêu Phiêu đều cảm động, mấy vị Thánh nhân hoàn toàn làm việc vì nhân tộc mà chẳng nghĩ tới bản thân, muốn một mình ôm lấy nguy hiểm.

Đây là đại nghĩa, cũng là suy nghĩ cho tương lai nhân tộc.

Nhân tộc thể chất yếu đuối, kém xa thân thể Ma Tộc, cũng không có thiên phú khủng bố, đa số con người từ khi ra đời đến lúc chết đi đều không có tu vi, nhờ vô số tiền bối đi trước xông pha mày mò, dần dần mới sáng tạo con đường tu tiên, từ một bộ tộc yếu ớt từng bước đi tới bây giờ, mở huyết mạch thức tinh thần thể, hệ thống ba ngàn đại đạo, rốt cục có thể sở hữu địa vị ngang nhau với những tộc khác, chiếm được một phương thiên địa!

Gian nan cùng khốn khổ trong đó đã là thứ không cách nào tưởng tượng.

Tô Tiệp biết rõ chuyến này hung hiểm, nhưng nàng lấy kiếm đạo thành Thánh, mà kiếm đạo của nàng chỉ tiến không lùi.

"Chư vị tiền bối, việc này không cần phải nhiều lời nữa."

Quả quyết không thể giao động.

Các Thánh nhân lộ vẻ ngạc nhiên, rồi hóa thành tán thưởng, nhìn thiếu nữ đang ôm kiếm mà như thấy hai thanh tuyệt thế thần kiếm.

Tầm nhìn chuyển động, bao gồm cả Tô Tiệp, sáu Thánh nhân đều nhìn về phía Bạch Phiêu Phiêu.

Tại thời điểm bọn hắn chuẩn bị lên tiếng khuyên nhủ.

Bạch Phiêu Phiêu không tỏ ra vẻ dịu dàng như ngày thường, mà vẻ mặt trở nên vô cùng kiên định.

"Chư vị tiền bối làm gương sáng như vậy lại càng khiến ta hổ thẹn, tổ chim bị phá trứng sao có thể an toàn, mặc dù tu vi ta nông cạn, nhưng trong lúc nguy nan, ta sẵn sàng đứng ra che chỗ cho người thân và dân chúng vô tội...

Ký ức mấy ngày ở chung hiển hiện lên trong đầu, mỗi câu thơ của Dịch Phong đều nhớ rất rõ ràng, đó là nơi mà tâm Bạch Phiêu Phiêu hướng tới, cũng là sự đẹp đế mà nàng muốn dùng hết sức bảo vệ.

Mắt Bạch Phiêu Phiêu nổi lên tình cảm nồng đậm, trong nháy mắt đã quyết định.

Vẻ mặt càng thêm kiên quyết!

Các Thánh nhân đều kính nể!