Vận chuyển đạo lực, mọi người mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Dù là Thánh nhân, bọn hắn đối mặt lực lượng kia cũng chỉ như con tàu nhỏ giữa giông bão chập trùng, lúc nào cũng có thể bị nuốt mất.
Trong tầm mắt.
Một vùng thánh địa từng tọa lạc giữa tiên sơn đã biến thành hư vô...
Sông núi cô cây.
Lầu các cung điện.
Hết thảy tựa như chưa từng tồn tại.
Bảy vị Thánh nhân đã cả kinh đến mức trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, bọn hắn đều mất rất lâu cũng khó mà bình tĩnh lại được.
Trong ký ức đã in xuống dấu ấn thật sâu về khuôn mặt xương khô tử thần kia!
hết thảy tan thành mây khói, mấy bóng đen cũng đi vào hư không.
Bảy Thánh nhân thấy toàn bộ hành trình, nội tâm chập trùng cảm khái.
Nhìn về hướng thánh địa Cố gia biến mất, Tô Tiệp nắm chặt thánh kiếm nhìn về phía đám người.
"Đường đường Cố gia, thế mà bị hủy diệt trong chớp mắt, tu vi của bộ xương khô kia thật đáng sợ, chư vị tiền bối có biết lai lịch của hắn không? "
Thánh nhân cũng có phân chia đẳng cấp.
Là nhất giai đến cửu giai cùng viên mãn.
Cấp bậc thế nào thì phải xem cấp bậc ngộ đạo, ngộ đạo đẳng cấp càng cao thì tự nhiên càng mạnh.
Ví dụ như Tô Tiệp cùng với Cố Khuynh Thành đã chết kia đều là Thánh nhân nhị giai.
Cố Thái Uyên cùng mấy vị trước mắt là Thánh nhân tam giai.
Chỉ là những người này mất mấy ngàn năm thậm chí trên vạn năm cũng chưa chắc có thể tăng lên một giai.
Về phần Thánh nhân mới đột phá như Bạch Phiêu Phiêu chỉ là Thánh nhân nhất giai, nhưng làm tiên thiên Thánh nhân, ở phương diện ngộ đạo nàng căn bản sẽ không gặp khó khăn, nói cách khác chỉ cần nàng không đen đủi chết yểu, tương lai tất nhiên có thể viên mãn.
Đây cũng là khác biệt lớn nhất của Thánh nhân tiên thiên và hậu thiên.
Nghe vậy, các Thánh nhân trao đổi ánh mắt, tất cả đều mờ mịt.
Ông lão tay cầm phất trần thì lộ vẻ nghiêm trọng.
"Lão phu chưa bao giờ thấy loại thủ đoạn này, cũng chưa từng thấy kẻ này, tu vi của hắn tuyệt đối xếp trên Thánh nhân ngũ giai"
"Thánh nhân ngũ giai?"
Tô Tiệp nghe vậy, nhịn không được kinh hãi trong lòng.
Thánh nhân ngũ giai đã là cấp bậc lĩnh ngộ thần thông.
Bất luận Thánh nhân nào, đến giai đoạn này đều sẽ căn cứ theo trải nghiệm của riêng mình mà lĩnh ngộ được thần thông.
"Không sai, có thể diệt đi Cố gia dễ như trở bàn tay, tất nhiên đã là Thánh nhân ngũ giai trở lên, cao thủ như thế đột nhiên xuất hiện, chuyện này thật là cổ quái..."
Mấy vị Thánh nhân cũng liên tiếp trả lời.
"Bộ xương khô kia thực sự quá mạnh, còn may cũng không phải là Ma Tộc, nếu không chúng ta nguy to rồi."
"Gần đây không ngừng có cao thủ ẩn thế xuất hiện, trong bọn họ rất nhiều người tu vi mạnh mẽ lại chưa nghe nói tên tuổi bao giờ, chỉ sợ thế gian sắp đại loạn..."
"Đáng tiếc Cố gia bị hủy diệt, nhân tộc ta thiếu đi một luồng lực lượng không nhỏ, coi như Cố gia có tiếng xấu, tương lai cũng sẽ là trợ giúp khi đối kháng Ma Tộc."
"Lời ấy sai rồi, Cố Thái Uyên làm người âm hiểm độc ác, gặp lợi nhỏ mà quên nghĩa lớn, gặp đại sự lại tiếc thân, loại người này không thể giao cho chức trách lớn, tương lai chưa biết chừng còn lấy đao đâm lưng chúng ta một nhát, tuyệt đối không thể tin tưởng hắn"
"Lời nói của Hứa đạo hữu rất đúng đắn, lão phu tán thành"
Mấy vị Thánh nhân không ngừng trao đổi, bầu không khí càng thêm nghiêm trọng.
Bạch Phiêu Phiêu cùng Tô Tiệp cũng đối mặt, hai nàng đã nghe nói nhiều chuyện xấu trong đời tư của Cố gia, đúng là thượng bất chính hạ tất loạn.
Mặc dù thấy thánh địa nhân tộc bị hủy diệt, các nàng cũng không có quá nhiều tiếc hận, ngược lại còn thở dài nhẹ nhõm.
Với bọn họ Cố gia bị hủy diệt thật đúng là một chuyện tốt.
Chí ít đã giải quyết tai hoạ ngầm có thể xảy đến trong tương lai.
Bất luận bộ xương khô kia lai lịch ra sao, cũng đều coi như giúp các nàng một chuyện không nhỏ.
Bạch Phiêu Phiêu hoàn toàn yên lòng, vẻ mặt lại lần nữa trở nên kiên định.
"Chư vị tiền bối, nếu không còn gì nữa, chúng ta cũng nên đi Ma vực dò xét tình hình rồi, chuyện này tính chất trọng đại, không nên ở lâu nơi này."
Ông lão Thanh Phong đạo nhân dẫn đầu rất tán thành.
"Không sai, Bạch Hoàng nói rất đúng"
Nói tới đây, ông lão có dáng về tràn ngập phong thái tiên gia này vung khẽ phất tràn, hư không nổi lên gợn sóng, tay áo phồng to, ngưng tụ ra một thanh kiếm cổ xưa lấp lóe ánh sáng chói mắt, phát ra khí tức tràn ngập chính nghĩa.
Thanh đoản kiếm lơ lửng giữa không trung, nhìn như bình thường không có gì lạ, lại khắc vô số hoa văn màu vàng, lực lượng đại đạo không ngừng ngưng tụ, sau đó bộc phát uy thế, chấn động đến mức khiến các Thánh nhân khác biến sắc!
"Thanh Vân đạo huynh, ngay cả chí bảo Phàm Nhân kiếm của Thanh Vân quan mà ngươi cũng mang đến? !"
"Trời ơi... Đây chính là Phàm Nhân kiếm trong truyền thuyết sao? Nghe nói kiếm này do Đạo Tổ Lão Tử chế tạo, tiêu hao vô số Thánh phẩm Ô Kim, năm đó một kiếm đánh ra, thiên địa cũng sẽ bị bổ làm đôi, Thánh nhân cũng phải tránh né mũi nhọn!"