Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1336: Một kiếm này của ta, Thánh nhân cũng khó chống




lại (2)

Chỉ nghe thấy "Bốp" một tiếng!

Rất nhanh!

Hết thảy giống như tua nhanh, không cảm giác được gì khác, sau đó chính là một loạt tiếng trầm đục!

Ai biết chờ hắn vừa mở mắt, con mẹ nó bản thân lại không việc gì, ngược lại Tô Tiệp đã mất tích! Bạch Phiêu Phiêu hỏi hắn, hắn phải đi hỏi ai...

Nhìn thấy cô nàng này lộ ra vẻ mặt tình thế cấp bách, còn không ngừng kiểm tra thân thể của hắn, Dịch Phong chỉ có thể trấn an để tránh cho nàng lo lắng.

"Bạch cô nương, hình như ta... Không có việc gì, ngươi không cần quá mức lo lắng"

Lời này vừa vang lên.

Bạch Phiêu Phiêu đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhìn kỹ Dịch Phong, dần dần mắt lộ ra chấn động, sau đó biến thành kinh ngạc, đứng ngây ngốc tại chỗ!

Chuyện này quá vô lý!

Với tu vi của Dịch Phong, tuyệt đối không có khả năng chống lại một kiếm toàn lực của Tô Tiệp, đã vậy hiện tại còn không tổn hao một sợi tóc, Tô Tiệp thì bay ngược ra ngoài? !

Nàng ra tay toàn lực, Dịch Phong có thể ngăn lại thì cũng thôi đi, dù sao nàng mới chỉ thăng cấp Thánh nhân, nhưng với tu và khả năng lĩnh ngộ kiếm đạo của Tô Tiệp, dù là Thánh nhân cũng không dám cứng chọi cứng, sao Dịch Phong có thể không vấn đề gì!

Tu vi Dịch Phong thế mà kinh khủng đến mức này, chẳng lẽ hắn thật ra là Thánh nhân, nên mới thành coong tiếp nhận một kiếm mạnh nhất của Tô Tiệp? !

Cái này!

Bạch Phiêu Phiêu hoàn toàn sửng sốt, trong lòng nổi lên gió to sóng lớn!

Đôi thanh niên nam xữ đẹp trai xinh gái này đột nhiên im lặng nhìn nhau, trong lòng hai bên đều chập trùng lên xuống khó mà bình tĩnh, cùng nhau hóa thân làm hai đứa nhỏ ngốc, cứ thế mà đứng sững sờ bất động.

Tận đến khi hư không trước mắt nổi lên gợn sóng, Tô Tiệp mang theo một thân tro bụi xuất hiện lần nữa, hai người rốt cục bừng tỉnh, hết sức ăn ý đồng thời lên tiếng!

"Tô tỷ tỷ, đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tô cô nương, đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy... ?"

Hình như Tô Tiệp cũng không bị trọng thương, nhưng sắc mặt tái nhợt, tựa hồ tâm trạng không được tốt, nàng nhìn chằm chằm Dịch Phong thật lâu, trong mắt lại lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Nàng lên tiếng bằng giọng điệu trầm thấp, giống như vô cùng kiêng kị.

"Không ngờ cảnh giới thật sự của ngươi lại là Thánh nhân"

"Hơn nữa còn là một Thánh nhân cực kì mạnh mẽ!"

Một câu làm hai người chấn động đến mức cùng nhau trợn to con mắt, sóng gió trong lòng Bạch Phiêu Phiêu càng thêm cuồn cuộn, khuôn mặt triệt để biến đổi!

Thì ra là thế!

Thì ra một chưởng toàn lực của nàng bị ngăn lại không phải là bởi vì mới lên cấp nên không cách nào phát huy ra thực lực Thánh nhân, mà là bởi vì bản thân Dịch Phong đã là Thánh nhân!

Nhìn Tô Tiệp lộ vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng, Bạch Phiêu Phiêu cả kinh đến mức lấy tay che môi đỏ.

Nàng chưa bao giờ thấy Tô Tiệp để lộ cảm xúc này, tin tốt là hiện tại nghe lời nói của Tô Tiệp, hết thảy bí ẩn đều có lời giải, nhìn thấy Dịch Phong bình yên vô sự, thực lực mạnh mẽ đến thế, trong mắt Bạch Phiêu Phiêu lấp lóe sương mù.

Tâm trạng phức tạp không ngừng đan xen, Bạch Phiêu Phiêu cùng Tô Tiệp gần như đồng thời nhìn về phía Dịch Phong!

Dịch Phong lại càng thêm sững sờ.

"Không thể nào..."

Còn chưa nói xong.

Tô Tiệp liền mở miệng ngắt lời, nàng quyêt tâm sẽ không cho hắn cơ hội ngụy biện nào nữa.

"Ngươi không cần che giấu cảnh giới của mình nữa, trong một kiếm này của ta ẩn chứa đại đạo kiếm ý vô thượng, Thánh nhân cũng khó đón đỡ, nếu ngươi không phải Thánh nhân, giờ phút này đã sớm hóa thành tro bụi."

Không gian im ắng đến mức bốn phía có thể nghe được tiếng kim rơi!

Sau chấn động ngắn ngủi, lại giống như giông bão đột kích, Bạch Phiêu Phiêu càng thêm kinh ngạc, rốt cục triệt để trầm tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

"Phù... Nếu vậy thì thật là quá tốt rồi, thì ra tu vi của ngươi đã cao như vậy, ngay cả Tô tỷ tỷ cũng phải tán dương, Cố Khuynh Thành nhất định không phải là đối thủ của ngươi, xem ra ta không cần lo lắng nữa!"

"Không sai, với tu vi của hắn, Cố Khuynh Thành tuyệt đối không phải địch thủ."

Nhìn hai cô gái nói chuyện bằng giọng khẳng định, miệng đã cười nói với nhau, Dịch Phong thấy mình như choáng váng.

Tôi là ai, tôi đến từ đâu, tôi sinh ra để làm gì? !

Hắn là Thánh nhân bao giờ? Sao hắn lại không biết? !

Cho tới nay, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này, cho dù là vừa rồi, hắn cũng tưởng là gốc rễ của Bạch Phiêu Phiêu lại cộng thêm xác con rùa đen có tác dụng, không nghĩ tới mình vậy mà đã là Thánh nhân!

Cái này... !

Trong lòng Dịch Phong ầm ầm chấn động giống như có mười ngàn con dê chạy qua, khó mà bình tĩnh lại được!

Khó trách kế hoạch muốn chết một mực thất bại, trước đó hắn thấy nhiều người chỉ có tiếng mà không có miếng, ngay cả tông chủ Vọng Nguyệt tông cũng yếu như sên, không khác gì tên giả mạo, thì ra chân tướng mọi chuyện là như vậy, hắn vẫn luôn đánh giá thấp thực lực của mình!