Tầng cuối cùng trong cung điện cao ngàn vạn tầng mây.
Một căn nhà nhỏ thanh nhã lộ ra vẻ không hợp khủng cảnh xung quanh, nhưng lại có uy thế nồng đậm gấp mấy lần.
Chỉ là khí tức tản ra ngoài, đã khiến cho người ta kính sợ, căn bản không cách nào tưởng tượng.
Tiếng đàn du dương.
Đại đạo huyền diệu ẩn trong đó, nếu có thể nghe một tiếng, cũng đủ hưởng thụ cả đời.
Đáng tiếc, xung quanh không có ai khác.
Loại trừ vô số linh thảo tiên thảo tỏa ra ánh sáng động lòng người, hình như cũng được tiếng đàn tẩm bổ, tỏa ra sức sống bừng bừng.
Chỉ có một cô gái, tay trái chống cằm, cái hiểu cái không ngồi trên ghế đá, trong mắt hình như có chút buồn ngủ.
Nếu người ngoài ở đây, nhìn thấy có người dám bất kính với tiếng đàn của Thánh nhân như vậy, tất nhiên sẽ giận dữ mắng mỏ.
Nhưng nếu thật sự gặp mặt nàng một lần.
Mọi loại bi phẫn và ghen ghét đều sẽ dằn xuống đáy lòng, thậm chí còn có thể cảm thấy đương nhiên.
Bởi vì cô gái trẻ tuổi này, quanh thân cũng tỏa ra khí tức Thánh nhân.
Nhìn dung mạo thì cô gái rất trẻ, mái tóc đuôi ngựa, một thân trang phục ăn mặc hiên ngang, khuôn mặt cũng rất tinh xảo không thể bắt bẻ chỗ nào.
Sau lưng đeo một thanh trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, làm người ta không dám khinh thường.
Mới nhìn rất giống một cô gái hơi hiểu kiếm thuật.
Nhưng trên thực tế vị này đã là cao thủ đỉnh cao của Thiên Hạ Hội.
Một trong số ít vài người có quyền quyết định cao nhất.
Nàng chính là Tô Tiệp.
Trong truyền thuyết, vị Thánh nhân này có thiên phú vô cùng yêu nghiệt, ba tuổi tập kiếm, năm tuổi thành danh, chín tuổi nhập đạo, sau đó lại dùng cảm ngộ kiếm đạo vô thượng, tiến vào cảnh giới Thánh nhân, làm cho vô số thanh niên xấu hổ.
Trong ngàn vạn năm qua, không ai sánh bằng!
Thế gian tôn kính gọi nàng là Bất Bại Kiếm Thánh.
Nếu là người không biết chuyện may mắn gặp được, chỉ sợ cũng không nghĩ ra, Bất Bại Kiếm Thánh đại danh đỉnh đỉnh đỉnh, vậy mà là một cô gái trẻ xinh đẹp như thế này!
Dần có chút buồn ngủ, Tô Tiệp cũng không còn nhiều hứng thú để ý tiếng đàn, chỉ là nhìn về phía bạn tốt.
Bên cạnh đó, Bạch Hoàng ngồi thẳng, mắt xanh dịu dàng.
Một đôi tay ngọc khẽ vuốt dây đàn, mườn ngón thon dài trắng nõn, đẹp hơn hết thảy tiên ngọc trên thế gian, dung mạo tuyệt mỹ vượt qua tất cả tiên cảnh.
Khí tức lưu chuyển quanh đầu ngón tay cũng đã mạnh đến mức khiến nàng không dám khinh thường.
Vô luận dung mạo hay khí chất.
Hay là thực lực vượt qua Thánh nhân bình thường.
So với tất cả những người từng gặp trong đời, Tô Tiệp cảm giác điểm nào người bạn thân này cũng xuất sắc hiếm thấy.
Theo lý mà nói, cô gái hoàn mỹ không tì vết như vậy, tiếng đàn phải chậm rãi bình tĩnh mới phải, chẳng biết tại sao, theo tiếng đàn vang lên, trong đôi mắt Bạch Hoàng hiện lên hào quang phức tạp nào đó.
Nhìn giống như lo lắng, lại giống như hoảng hốt.
Tô Tiệp thực sự không hiểu được, mặc dù nàng biết, ba ngàn đại đạo khác biệt nhau, nhưng cuối cùng cũng nên trăm sông đổ về một biển mới phải.
Nhưng tình đạo của Bạch Hoàng phức tạp đến mức khó lòng hiểu được, dù nàng đã cảm ngộ thật lâu vẫn không thu hoạch được gì.
Rốt cục tình đạo phức tạp cỡ nào?
Cho dù bản thân cảm ngộ được kiếm đạo vô thượng, Tô Tiệp cũng không lý giải được, càng không rõ ràng tâm tư của bạn tốt.
Trong lúc nhất thời, nội tâm có chút buồn bực.
Ngay lúc này, một bóng người vững bước tiến vào, hành lễ trong sân.
"Khởi bẩm Bạch Hoàng, căn cứ theo tin tức mà liên minh cửu giới truyền ra thì hình như đã thấy được tung tích của Dịch Phong:
Vừa dứt lời, tiếng đàn liền ngừng lại!
Bạch Hoàng lúc trước còn giữ được ánh mắt lạnh nhạt, bây giờ chỉ còn sững sờ.
Ngón tay ngọc cũng run lên.
Lập tức trong mắt tràn ngập dịu dàng, ngoài ra còn có kích động.
kiềm chế lại, mới ra vẻ bình thản đặt câu hỏi:
"Hắn ở đâu?"
Người tới cung kính đáp:
"Căn cứ theo tin tức ngọc giản thì Dịch Phong hiện tại đang ở một tòa thành nhỏ tên là Ô thành ở liên minh cửu giới"
Nghe vậy, Bạch Hoàng yên lặng cho người kia lui ra.
Dùng mắt thường có thể thấy được, trong mắt xanh nổi lên rất nhiều ánh sáng.
Tiếp theo nàng đứng dậy.
Cho người ta một loại cảm giác mâu thuẫn kiềm chế sự vội vàng.
Tô Tiệp nhìn thấy toàn bộ quá trình chuyển hóa tâm trạng của Bạch Hoàng, không khỏi nổi lòng hiếu kỳ.
"Chờ một chút, ta cũng muốn đi theo ngươi."
Bạch Hoàng nghe vậy liền sững sờ, có chút ngoài ý muốn ngoái nhìn.
"Tỷ tỷ muốn làm gì?"
Tô Tiệp cũng đứng dậy theo, vẻ nghi hoặc trong mắt càng đậm hơn mấy phần.
"Ta chỉ là muốn biết rõ đại đạo của ngươi là như thế nào thôi, còn nữa, Dịch Phong kia rốt cục là ai? Vì sao ngươi đã thành Thánh nhân còn nhớ mãi không quên người này, ta thật muốn xem thử hắn là nhân vật cỡ nào"
Nhớ mãi không quên?
Bạch Hoàng nghe mà sững sờ, ánh mắt lóe lên bối rối.