Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1303: Mây mù tan biến (2)




Nam nhân cuộn bức họa chỉ vào tiên nhân trong bức họa: "Đây chính là Hứa Khai Hàn nhi tử tông chủ Vọng Nguyệt tông! Người này chính là nam nhân của Bạch Hoàng!"

Vừa nghe thấy là nam nhân của Bạch Hoàng, trên lầu dưới lâu đều thổn thức.

"Thật hay giả vậy, khoác lác sao?" Một người qua đường không nhịn được nói.

"Nhìn dáng vẻ trích tiên này, ta giống nói khoác sao?" Nam nhân kia chính trực lại nghiêm túc chỉ vào bóng lưng nữ tử trong bức họa.

"Đây chính là Bạch Hoàng!"

Vừa dứt lời, cả tửu lâu lập tức ồn ào, náo nhiệt không thôi, ai nấy đều duỗi cổ muốn nhìn thử dáng vẻ của Bạch Hoàng.

Cho dù chỉ là bóng lưng, cũng khiến người ta tò mò không thôi.

Có người dùng thần thức quét qua, nữ tử trong bức họa quả thật có làn sóng năng lượng mạnh mẽ, mà một nam một nữ trong tranh, giữa tình cảm nồng hậu dường như mơ hồ có sức mạnh đạo pháp.

Thăm dò như vậy, cũng đã có năm sáu người tin.

Chính vào lúc ai nấy nghe đến say mê, chân mày người kể chuyện khẽ nhúc nhích, tiếp tục kể sinh động như thật: "Muốn nói đến chuyện công tử nhà ta quen Bạch Hoàng thế nào, cũng là một câu chuyện dài!"

"Nhớ lại khi ấy là một buổi chiều, công tử nhà ta chậm rãi dạo bước trong khu rừng, nghe thấy tiếng đàn từ xa, chậm rãi lọt vào tai như suốt mát tưới tâm hồn. Hắn ta đi về phía phát ra tiếng đàn"

"Xuyên qua dòng suối nhỏ, nhìn thấy có một mỹ nhân yểu điệu đang ngồi trên tảng đá, chỉ mỗi bóng lưng thôi cũng đã câu mất hồn phách người ta!"

Người kể chuyện cầm bức họa nói năng hùng hồn, nhắm mắt lại vẻ mặt thâm tình. Như thể người gặp được mỹ nhân trong rừng chính là hắn ta vậy.

Âm thanh thổn thức ồn ào vang lên, dường như đều bước vào cảnh tượng mà người kể chuyện nói.

Thấy mọi người đã hứng thú, người cầm bức họa kia càng kể càng hăng, đến cuối cùng còn khoa tay múa chân.

"Tảng đá kia tuy lạnh, nhưng không cứng ngắc, có thể nói là bằng phẳng trơn mượt"

"Bạch Hoàng thuận thế nằm xuống, chân ngọc đặt lên bả vai công tử ta, mà công tử nhà ta cúi người xuống..."

Nhóm người lắng nghe say sưa, ngay cả động tác trong tay cũng dừng lại.

Nín thở tập trung, cực kì nghiêm túc lắng nghe lời nói của người kể chuyện.

Sợ rằng một khi thất thần sẽ nghe thiếu từ nào đó.

Mà Dịch Phong vẻ mặt vốn đang buồn bực nghe vậy cũng đặt cái ly trong tay xuống.

Mắt lóe lên tia sáng.

"Bạn trai của thánh nhân, có phải thật không?"

Dịch Phong chống cằm suy đoán: "Liệu có thể thông qua hắn ta tìm Bạch Hoàng gì đấy không nhỉ..."

"Ôi chao Dịch huynh, huynh vẫn còn muốn tìm Bạch Hoàng à"

Lúc này một thanh niên tóc xanh, quen cửa quen nẻo ngồi trước mặt Dịch Phong.

Thanh niên tên Trần Đống.

Tu vi Kiếp cảnh tầng năm, vì thánh nhân thức tỉnh nên mới chạy đến liên minh cửu giới tham gia náo nhiệt, cho nên thường xuyên lui tới tửu lâu gần đây, sau một thời gian đã quen thuộc với Dịch Phong cũng đến tửu lâu thăm dò tin tức.

Hắn ta cũng là một người nhiệt tình.

Đã cho Dịch Phong một vài tin tức liên quan đến Bạch Hoàng không biết nghe được từ đâu.

Tuy chẳng có tác dụng cái rắm gì.

"Ôi chao Dịch huynh, ta hiểu tâm tư muốn tìm Bạch Hoàng của ngươi." Trần Đống gọi một vò rượu, vừa rót rượu cho Dịch Phong vừa cười nói: "Người ta thức tỉnh thánh nhân tiên thiên, ai lại chẳng muốn vớt chút cơ duyên từ nàng ta, đừng nói tiểu nhân vật như ta và ngươi, nghe nói còn có rất nhiều đại thế lực của các khu vực khác cũng đến nữa."

"Ngươi nghĩ xem cạnh tranh kịch liệt biết mấy"

"Cho nên Dịch huynh à theo ta thấy tiểu nhân vật như chúng ta vẫn nên tự biết mình, suy nghĩ là được rồi, thật sự không có khả năng móc nối quan hệ với Bạch Hoàng người ta đâu, cho dù có lần lượt cũng chẳng đến phiên chúng ta"

"Đừng để cuốn vào vòng xoáy, gây phiền phức cho mình"

"Trong mắt các đại nhân vật, e rằng chúng ta còn chẳng bằng con kiến nữa."

Dịch Phong mỉm cười.

Trong lòng cũng biết Trần Đống có lòng tốt nhắc nhở.

Nhưng ngại quá, huynh đệ đây là muốn tìm chết, không phải kiếm cơ duyên.

So với việc kiếm cơ duyên trong cuộc cạnh tranh lớn này, tìm chết hẳn sẽ đơn giản hơn nhiều.

Có điều trở lại điểm xuất phát, vẫn phải tìm được người của Bạch Hoàng.

Nhìn nam tử nói năng hùng hồn trên đài, Dịch Phong không nhịn được hỏi: "Ngươi nói xem chuyện hắn kể có phải thật không?"

"Cái này cũng khó nói" Trần Đống nói: "Dù sao Vọng Nguyệt tông kia quả thật là một trong những đại tông môn của khu vực khác, thiếu chủ tông môn đó trong mắt chúng ta cũng là đại nhân vật, nói không chừng thật sự có quan hệ với Bạch Hoàng"

Dịch Phong nghe vậy, dường như có điều suy nghĩ gật đầu.

Sau đó lại nói tiếp: "Trần huynh, vẫn là câu nói đó, nếu có tin tức khác liên quan đến Bạch Hoàng phải kịp thời thông báo cho ta biết"

"Dịch huynh, xem ra ngươi vẫn không nghe lời khuyên của ta"

Trần Đống than thở nói: "Nhân vật tầng thấp như chúng ta, cho dù tìm được Bạch Hoàng thì sao, lẽ nào người ta còn liếc nhìn chúng ta?"