Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1302: Mây mù tan biến




Một lúc sau, đã có đệ tử lên tiếng.

"Cốc chủ, đại tiểu thư, sức mạnh lời nguyền của ta cũng biến mất Às1% rồi:

"Đúng vậy, của ta cũng thế"

"Không còn, thật sự không còn, ha ha ha!"

Nhất thời, những tiếng kinh ngạc mừng rỡ, nghẹn ngào, thẳng thốt truyền khắp võ trường.

"Trịnh thúc, thúc thì sao?"

Phiêu Diêu Hồng mong chờ nói.

"Ta, ta cũng hết rồi"

Cơ thể Phiêu Trịnh run lên, nghẹn ngào nói, không thể tin nổi sức mạnh lời nguyền trong cơ thể mình vậy mà lại biến mất.

Càng không ngờ Phiêu gia của ông ta thế mà cũng có một ngày giải được lời nguyền.

Nước mắt lập tức không nhịn được rơi xuống, hai gối nặng nề quỳ lạy dưới đất.

"Ông trời ơi, cuối cùng ngài cũng có mắt rồi"

"Con cháu Phiêu gia ta, cuối cùng không cần chịu vận rủi của lời nguyền nữa."

"Mây đen bao phủ Phiêu gia ta, cuối cùng đã tan biến...

Nhất thời.

Cả Kiếm Cốc đều chìm trong niềm vui sướng, vô số người mừng đến bật khóc.

Người bình thường khó có thể tưởng tượng được sức mạnh lời nguyền đè trên đỉnh đầu bọn hắn là ngọn núi như thế nào, trong mười vạn năm tháng đè đến mức Phiêu gia bọn hắn không thể thở nổi.

Mà bây giờ cuối cùng sức mạnh lời nguyền cũng biến mất, cảm giác vui sướng sống sót sau cái chết này, đối với ước mơ về cuộc sống tương lai cùng nỗi lo lắng sợ hãi trong quá khứ đan vào nhau, khiến vô số người không nhịn được rơi lệ.

Trên bầu trời, mấy bóng người mặc áo choàng đen nhìn thấy tất cả.

"Mấy năm nay, thật sự đã làm khó bọn hắn rồi."

Một người mặc áo choàng đen trong đó lộ ra cái đầu chó, trịnh trọng than thở.

"Đúng vậy!"

Con rết bên cạnh cũng gật đầu.

Bọn hắn bình thường hay cười hi hi ha ha, lúc này trong lòng nặng nề không thôi.

Lâu Bản Vĩ dẫn đầu cũng không nói chuyện, vẫn trầm mặc nhìn tất cả.

Rất lâu rất lâu sau, bàn tay xương xẩu trắng bệch dưới áo choàng đen khẽ phất.

Một luồng sức mạnh bàng bạc rơi xuống Kiếm Cốc!

Có lẽ người trên đảo nhất thời không cảm giác được, nhưng Kiếm Cốc giờ phút này đã thay da đổi thịt.

Nếu khi trước là một vùng đất cằn cỗi, vậy thì bây giờ đã là đất tiên.

Người sống trên mảnh đất này, bất kể thiên phú hay tu luyện đều sẽ tăng mạnh hơn bình thường, nhận được sự ban phước khổng lồ.

Mấy người Cầu Tử tràn ngập tôn kính với Lâu Bản Vĩ.

"Nhưng mà lão đại à, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cầu Tử vẫn không nhịn được hỏi.

Lâu Bản Vĩ khẽ ngẩng đầu.

Trầm mặc không lên tiếng.

Rất lâu rất lâu sau, hắn ta mới nói: "Khi thời gian đến, các ngươi tự nhiên sẽ biết thôi"

Nói xong, bàn tay trắng hếu của hắn ta chạm nhẹ trong không gian, không gian như sóng nước dập dờn mở ra, xuất hiện một khe nứt không gian.

Ngay sau đó, đưa nhóm người Cẩu Tử vào khe nứt không gian, rồi biến mất không còn bóng dáng.

Cửu giới.

Dịch Phong có chút phiền muộn.

Hắn đến cửu giới lâu như vậy, vừa không tra được tung tích của Bạch Hoàng, cũng chẳng tìm thấy tin tức của thân thích Bạch Hoàng.

Điều này khiến hắn bối rối trong thời gian ngắn, chỉ đành tìm những nơi phức tạp đông người như trà lâu tửu quán để dạo quanh, muốn nghe ngóng chút tin tức.

Nhưng chính vào lúc này, trên lầu có một nam tử mặc tử y đang kể chuyện tình yêu của công tử nhà mình sinh động như thật.

Một đám người bên cạnh say sưa lắng nghe.

Không ngoài chuyện gì khác, chỉ vì Bạch Hoàng là tình đạo nhập thánh, cho nên cả cửu giới có thể vào đạo này đều sẽ bị tình yêu thu hút. Hơn nữa người tu luyện chìm vào tình yêu tình thánh vì đạo, nhập tình đạo khi tu luyện sẽ càng làm ít công to, tu vi tăng lên nhanh chóng.

Hiện nay, cả cửu giới đều tràn ngập bong bóng tình yêu màu hồng.

Mà chuyện này cũng có nghĩa là vận may của Bạch Hoàng nằm ở chữ tình, cho nên hễ có tình cảm dính dáng đến Bạch Hoàng, cho dù là khoác lác, chỉ cần có người tin vậy thì bản thân sẽ được dính tình vận của Bạch Hoàng.

Càng nhiều người tin, khí vận của mình sẽ càng lớn.

Nhưng mà chuyện này chưa có ai biết.

Chỉ có một vài tông môn của khu vực khác biết được đôi chút.

Vọng Nguyệt tông là một trong số đó.

Hứa Khai Hàn là nhi tử của tông chủ Vọng Nguyệt tông, bắt đầu từ khoảnh khắc Bạch Hoàng đắc đạo đã khoác lác khắp nơi, nói mình và Bạch Hoàng là người yêu.

Vốn dĩ chuyện này kẻ ngốc cũng không tin, nhưng hiểm nổi tông chủ Vọng Nguyệt tông vì muốn nhi tử mình dính đại vận của Bạch Hoàng, bèn vận động sức lực cả tông môn đi khoác lác khắp chốn.

Cái gọi là ba người thành hổ.

Một người khoác lác không ai tin, hai người khoác lác sẽ bị nghi ngờ, nhưng nếu cả đám người đều nói khoác, mấy lời dối trá không hợp lẽ thường kia nói nhiều quá rồi dần dần cũng có người tin.

Lúc này, người đàn ông đứng ở lầu hai, một tay cầm một bức họa.

Trong bức họa một nam tử dịu dàng như tiên đang đứng chắp tay nhìn ngắm bóng lưng của mỹ nữ tuyệt sắc phía xa, giữa chân mày tràn ngập về đưa tình.