Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1281: Gieo gió gặt bão




"Có lẽ là vậy."

Sắc mặt Tần Nam ưu sầu thở dài một tiếng: "Hai ngày nay tạm thời cứ tùy hắn vậy, thật sự đến lúc đó có lẽ hắn còn sốt ruột hơn chúng ta"

Hai huynh muội tràn ngập ưu tư, Dịch Phong đã đến phòng bếp trong khoang thuyền hưởng thụ mỹ thực.

Trong Hắc Vực mênh mông.

Lộ ra vẻ tối tăm quỷ dị, dường như vĩnh viễn không thấy được điểm cuối, bầu trời thỉnh thoảng có sương mù nhàn nhạt bay lượn, âm trầm đến cực điểm.

Nhưng lơ đãng nhìn qua sẽ phát giác, trong không trung còn có từng luồng năng lượng quái dị bay lượn.

Có thể nhìn thấy năng lượng quái quỷ này khắp nơi, như thể từng làn khói xanh, có hai màu khác biệt.

Bọn chúng tập trung về từ bốn phương tám hướng, hội tụ tại một sơn cốc trong Hắc Vực.

Trong sơn cốc.

Xương khô chất thành đống, trong không gian lộ ra về chết chóc nồng đậm.

Đây là một nghĩa địa.

Có hơn trăm ngôi mộ dày đặc.

Cùng lúc này, từng luồng năng lượng bay đến từ bốn phương tám hướng, toàn bộ đều được cả trăm ngôi mộ hấp thu đều đặn.

Dưới sự hấp thu cuồn cuộn không dứt này, nghĩa địa tỏa ra khí tức mạnh mẽ như thể có thứ gì đó sắp phá đất chui ra.

Chính vào lúc này, trong cả trăm ngôi mộ, có một ngôi mộ trong đó bỗng dưng xuất hiện biến dị.

Ngôi mộ nổ tung, lộ ra quan tài bên trong.

Thân quan tài được điêu khắc bằng những phù văn quỷ dị, toàn thân đen nhánh, cho người ta một loại cảm giác nặng nề lại âm trầm.

Giờ phút này.

Trong quan tài, đôi mắt đỏ ngầu đột nhiên mở ra.

Khoảnh khắc gã mở mắt, đôi đồng tử bắn ra hai tia sáng đỏ chói mắt, bắn thẳng vào nắp quan tài.

"m Chỉ là một ánh mắt thôi mà nắp quan tài đã bị đánh bay, nổ tung giữa không trung.

"Sức mạnh dữ dội quá!"

Chủ nhân nằm trong quan tài là một cái xác khô, cơ thể khô quắt chỉ có da bọc xương đầy nếp nhăn, đôi mắt đỏ ngầu trợn to, giống như bất kì lúc nào cũng có thể lồi ra.

Gã bước ra khỏi quan tài.

Tròng mắt đỏ bừng liếc nhìn xung quanh, quan sát từng ngôi mộ hoàn hảo không khiếm khuyết.

"Đám ngu xuẩn kia vậy mà còn chưa tỉnh lại"

"Thì ra ta là người đầu tiên"

"Ha ha ha ha..."

"Một lũ phế vật."

Gương mặt khô quắt há miệng cười lớn, vang vọng trong sơn cốc u tối khiến da đầu người ta tê dại.

"Có điều một ít sức mạnh khiến ta thức tỉnh trước thời hạn thật sự rất mạnh mẽ"

"Đáng chết là sau khi ta tỉnh lại, quá trình hấp thu tự động ngắt ngang, nếu ta có thể tiếp tục hấp thu, vậy thực lực...

Nghĩ đến đây gương mặt héo hon của gã lộ vẻ tham lam.

Tròng mắt đỏ ngầu khẽ động, lòng bàn tay da bọc xương đột nhiên nhấc lên.

Nhất thời từng luồng năng lượng tập trung vào tay gã, lọc qua từ tay gã.

Nhưng mà.

Gã hoàn toàn không còn coi trọng năng lượng này nữa, trong lòng chỉ muốn tìm năng lượng khi trước vì thức tỉnh mà chưa nuốt chửng hết.

Chính vào lúc này, ánh mắt gã sáng lên, siết chặt bàn tay.

"Tìm ra rồi, chính là nó"

Nam tử kích động không thôi.

Tuy năng lượng trong tay gã so với hình thái năng lượng khác thoạt nhìn cực kì nhỏ bé, chỉ lớn như sợi tóc, nhưng gã cảm nhận rõ ràng bên trong hàm chứa sức mạnh ngút trời.

Hơn hẳn ngàn vạn sức mạnh khác hợp lại.

"Nuốt cho ta."

Nội tâm nam tử kích động, vẻ mặt tham lam, lòng bàn tay lật lại, lực nuốt chửng mạnh mẽ bao phủ luồng năng lượng đó, bắt đầu gặm nhấm.

Chỉ trong thoáng chốc, nam tử đã cảm giác sức mạnh như đại dương, thao thao bất tuyệt tràn vào cơ thể gã.

Đồng thời cơ thể khô héo của gã trở nên đây dặn hơn với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nhất là gương mặt đó đang phồng lên với tốc độ cực nhanh, trở nên có máu có thịt.

"Sức, sức mạnh to lớn quá!"

Cảm nhận sức mạnh trong cơ thể điên cuồng tăng lên, vẻ tham lam trên gương mặt gã càng lúc càng đậm, nhịn không được tăng tốc nuốt chửng sức mạnh.

Trong chớp mắt.

Tu vi của gã tăng mạnh.

Xông thẳng lên trời.

Rất nhanh đã vượt qua tu vi cao nhất của gã khi trước.

Cảm giác bay thẳng lên trời này khiến nam tử trở nên điên cuồng.

"Ha ha ha ha..."

Tiếng cười lạnh lẽo lại lần nữa vang vọng khắp sơn cốc, khiến núi non xung quanh chấn động không ngừng rung lắc.

Nhưng ngay sau đó.

Sắc mặt nam tử thay đổi lớn.

Vậy mà gã phát hiện cơ thể mình đang bành trướng kịch liệt, mà kinh mạch trong cơ thể cũng hoàn toàn không chịu nổi sức mạnh bàng bạc kia.

Giống như một con sông nhỏ đột nhiên được rót vào lượng lớn nước biển.

Đê đập không chống đỡ được bao lâu, nháy mắt võ đê, hoàn toàn phát triển theo hướng mà gã không thể khống chế được.

Khiến gã càng thêm kinh hãi là gã hấp thu nuốt chửng lâu như thế, sức mạnh lớn cỡ sợi tóc trong lòng bàn tay vậy mà không chút thay đổi.

Không hề nhỏ đi, màu sắc càng không vì thế mà trở nên ảm đạm.

"Tại sao, tại sao lại..."

"Tại sao lại như vậy..."

"Không không không không không! ! !"