"Theo cách nói dân gian có thể cho là vậy" Sắc mặt Tần Nam nghiêm nghị nói: "Tóm lại chúng ta đã rơi vào trong một cái đầm kì quái, hoàn toàn không ra được, thật sự không dám giấu, chúng ta đã bị nhốt ở đây hơn mười ngày rồi."
"Mà Dịch huynh đệ chính là người duy nhất chúng ta gặp được trong mười ngày nay!"
15, vậy thì thật là trùng hợp ha ha" Dịch Phong cười nói.
Huynh muội Tân Nam trợn trắng mắt.
Mẹ nó đây là chuyện trùng hợp sao?
Thấy vị trước mắt này không bắt được trọng điểm, Tần Nam lại lên tiếng.
Mà giọng nói của hắn ta lúc này rõ ràng nghiêm túc hơn trước rất nhiều.
"Nếu chỉ là không ra được vậy thì nhiều nhất cũng chỉ nhốt chúng ta thôi, nhưng chỗ đáng sợ của khu vực này chính là có một luồng sức mạnh thần bí bao phủ nơi đây, mỗi giờ mỗi phút đều đang nuốt chửng sức sống và tu vi của người bên trong"
"Cho đến khi sinh mệnh và tu vi của chúng ta không còn gì!"
Tần Nam thẳng thừng nêu rõ tính nghiêm trọng của sự việc, nói từng câu từng chữ.
"Sẽ chết sao?"
Dịch Phong vội hỏi.
"Đúng!"
Tần Nam trịnh trọng gật đầu.
Nghe vậy.
Ánh mắt Dịch Phong lóe lên, vội vàng sờ khắp người hỏi: "Tại sao ta không phát giác sinh mệnh và tu vi đang mất đi?"
"Có biết nước ấm nấu ếch có nghĩa gì không?" Tần Nam nói: "Lúc vừa bắt đầu sẽ không có cảm nhận gì rõ rệt, nhưng theo thời gian dần trôi ngươi sẽ phát hiện tu vi của mình càng lúc càng thấp, sức sống cũng dần dần giảm đi"
Nghe vậy.
Ánh mắt Dịch Phong nhảy dựng, trái tim đã chết kia lần nữa tro tàn lại cháy.
Trong lòng lập tức vui như nở hoa.
Thật đúng là tìm được lối thoát trong khốn khó!
Ai mà ngờ đảo Thiên Độc không chết được lại gặp nguy hiểm ở đây.
Ha ha ha...
Suýt nữa hắn ngửa đầu cười lớn, nhưng nghĩ lại không quá thích hợp, cưỡng ép nhịn xuống.
Không nhịn được hắn lại quan sát vùng biển xung quanh.
Nhìn xem.
Phong cảnh đẹp đẽ biết mấy.
Biển gợn sóng lấp lánh, gió thổi đến mát rượi.
Quả thật là bảo địa phong thủy!
Quan trọng nhất là con thuyền này hình như có rất nhiều đồ ăn, trước khi chết không phải chịu đói.
Hơn nữa loại tử vong chậm rãi này không cần chịu bất kỳ đau đớn gì.
Bất tri bất giác, suy nghĩ của Dịch Phong đã trôi xa...
Thậm chí đã nghĩ đến sau khi bản thân bất tử bất diệt làm thế nào để lên kế hoạch cho cuộc đời hoàn mỹ của mình...
"Nhất định Dịch huynh đệ đã biết tính nghiêm trọng của việc này rồi nhỉ?" Tần Nam trịnh trọng nói: "Cho nên khi chúng ta còn có thể hoạt động, chúng ta nhất định phải hợp sức nghĩ cách thoát ra ngoài."
Nói xong huynh muội hai người nhìn về phía Dịch Phong.
Chỉ thấy Dịch Phong nhìn mặt biển tĩnh lặng phía xa xuất thần, dường như đang suy nghĩ cân nhắc đối sách.
Thấy Dịch Phong nghiêm túc như thế, huynh muội hai người thức thời không quấy rầy, có lẽ vị này thật sự có cách hoặc thủ đoạn gì đó, do đó ánh mắt của hai huynh muội cũng trở nên có chút mong đợi.
Cuối cùng.
Dịch Phong đã thoát ra khỏi trạng thái ban nãy.
Sắc mặt hai huynh muội khẽ động, ánh mắt mang theo hi vọng nhìn chằm chằm Dịch Phong.
Một lúc sau, dưới cái nhìn chăm chú của hai người, cuối cùng Dịch Phong lên tiếng: "Vậy thì...
"Đồ của phòng bếp, ta có thể ăn được chưa?"
Huynh muội hai người nghe vậy, khóe môi co giật, suýt nữa nôn máu.
Mong chờ lâu như vậy kết quả miệng của Dịch Phong chỉ bật ra được một câu thế này.
Thật đúng là sụp đổ.
"Không phải, Dịch huynh đệ, lẽ nào ngươi không hiểu lời ta nói sao?" Tân Nam không nhịn được hỏi.
"Ta nghe rồi."
Dịch Phong gật đầu.
Nói xong lại bổ sung một câu: "Hơn nữa còn hiểu rất rõ."
"Vậy đã ở trong hiểm cảnh rồi sao ngươi vẫn còn tâm trạng ăn uống?" Sắc mặt Tần Nam lo lắng nói: "Lẽ nào không nên nghĩ cách ra ngoài sao?"
"Các ngươi ở đây lâu như vậy, nhất định đã nghĩ rất nhiều cách rồi phải không?" Dịch Phong chớp mắt nói: "Các ngươi đã không có cách, khẳng định ta cũng không có cách thôi."
"Còn về ăn uống..."
Dịch Phong xoa mũi, hỏi ngược lại: "Dù sao cũng sắp chết rồi, tại sao lại không ăn no uống say?"
Câu hồi của Dịch Phong khiến hai huynh muội líu lưỡi, cưỡng ép nuốt xuống cả bụng lời muốn nói.
Hoàn toàn cạn lời.
Bọn hắn thật sự không biết nên nói vị này thần kinh thô hay là không sợ chết nữa.
Tóm lại bọn hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng ở trong hiểm cảnh như vậy còn biểu hiện lạc quan đến thế rốt cuộc là có mạch não như thế nào.
"Dịch huynh đệ cứ ăn tự nhiên!"
Tần Nam cạn lời phất tay.
Đến lúc này rồi, hắn ta cũng lười so đo, mọi người đều sắp chết, là châu chấu trên cùng sợi dây.
"Đại ca, có lẽ người này vẫn không nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện đó." Lúc này Tần Chi Ngư bước qua nói: "Còn nhớ lúc đầu khi chúng ta bị nhốt cũng coi như khá lạc quan."
"Bây giờ hắn vẫn còn tâm tư ăn uống, có lẽ qua hai ngày nữa sau khi cảm nhận rõ ràng sinh mệnh và tu vi mất đi, sẽ không thể giữ được tâm thái này nữa"