"Dạ... Dạ, Dạ Kiêu đại nhân, chẳng phải người truyền tin cho ta, bảo ta đến đây một mình sao?"
Trương Chỉ Sơn chảy nước mắt, nước mũi nước mắt tèm lem, lắp bắp nói: "Cô gọi ta, nên ta đến đây!"
"Ta truyền tin cho ngươi khi nào?"
Giọng nói lạnh lùng thốt ra từ miệng Dạ Kiêu, lòng bàn tay như hàn băng càng thêm dùng sức.
Rắc rắc...
Dưới sức lực khổng lồ như vậy, cổ Trương Chỉ Sơn bị siết đến độ vang lên răng rắc, tròng mắt Trương Chỉ Sơn lồi ra, gương mặt đỏ bừng, thất khiếu bắt đầu chảy máu đen.
Dạ Kiêu lúc này không thể không giận dữ.
Lòng nàng ta tràn ngập mong chờ hắn đến.
Khó khăn lắm mới gom đủ dũng khí nói ra lời trong lòng.
Không ngờ người đến lại là phế vật hoàn khố nàng ta hoàn toàn khinh thường nhìn đến.
"Ngươi, đáng bị chém thành trăm mảnh, ai cũng không cứu được ngươi."
Giọng nói lạnh lẽo truyền ra, mắt thường cũng có thể nhìn thấy có làn sương đen bò ra từ mu bàn tay của Dạ Kiêu, như lũ kiến dày đặc lan về phía cơ thể Trương Chỉ Sơn.
⁄A...
Vừa tiếp xúc sương đen, Trương Chi Sơn đã truyền ra tiếng la thảm thiết.
Giờ phút này.
Cơ thể hắn ta không chỉ chịu nỗi đau cực lớn.
Ngay cả linh hồn và đạo tâm của hắn ta cũng như vậy.
"Tại, tại sao không phải huynh"
Dạ Kiêu nhìn cũng không thèm nhìn hắn ta, ném hắn ta xuống đất như con chó, thốt ra lời nói như người mất hồn.
"Tại sao không phải huynh"
Nàng ta ngơ ngác lẩm bẩm, cô đơn xoay người rời đi.
Chính vào lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc:
"Dạ đảo chủ uống rượu không?"
Câu nói này như ngọn hải đăng trong đêm đen, khiến Dạ Kiêu tìm được phương hướng.
Giúp người mất hồn như nàng ta toàn thân run lên, đột ngột xoay người lại.
Nhìn thấy Dịch Phong đang đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn nàng ta.
"Được, được thôi."
Dạ Kiêu vội vàng đồng ý.
Sự lạnh lùng ban nãy không còn sót lại chút gì.
Độc tố trong không gian như thể chưa từng xảy ra.
Trông thấy cảnh này, Trương Chi Sơn đang chịu đựng đau đớn vô tận bên cạnh trợn to mắt, gương mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Người nàng ta đợi ở đây là Dịch Phong?
Lá thư kia cũng là gửi cho Dịch Phong?
"Tại sao?"
Trong sự kích động Trương Chỉ Sơn nhẫn nhịn đau đớn gào lên với Dạ Kiêu: "Tại sao lại như vậy?"
"Người cô thích không phải ta sao?"
"Hôm đó chẳng phải chính miệng cô hỏi ta, ta thích nữ nhân trang điểm ăn mặc như thế nào sao?"
"Chẳng phải cô còn cố ý trang điểm, mặc đồ cho ta ngắm sao?"
"Tại sao lá thư kia lại gửi cho hắn mà không phải ta?"
"Tại sao lại đối xử với ta như vậy?"
Lời nói của Trương Chi Sơn khiến gương mặt vừa lộ ra ý cười của Dạ Kiêu chớp mắt lại trở nên lạnh lùng.
Nhanh chóng dịch chuyển đến trước mặt Trương Chỉ Sơn, bóp lấy cổ họng hắn ta.
"Ngươi là cái thá gì cũng xứng nói ta thích ngươi?"
"Ăn mặc cho ngươi ngắm, ha, ngươi cũng xứng sao?"
"Ta thật sự không biết ngươi lấy tự tin ở đâu ra"
Dạ Kiêu suýt nữa tức đến bật cười.
Người này thế mà đến tận bây giờ còn chưa nhìn rõ tình hình, thật sự đủ ngu ngốc!
"Dạ đảo chủ, ta thấy cũng được rồi, hắn ta trúng độc của cô, cả đời này cũng đã phế" Lúc này Dạ Phong khẽ nói.
"Hắn ta, không giết hắn ta sao?"
Dạ Kiêu nghi ngờ hỏi.
"Cứ tha cho hắn ta một mạng đi"
Dịch Phong nói, tuy tiểu tử này lắm mồm lại tự tin quá đáng, nhưng cũng không làm chuyện trời người oán trách. Hai là Trương Sùng ông già của hắn ta chăm sóc hắn rất nhiều, cũng coi như một trong những người hắn quen thuộc nhất trên đảo, cứ coi như nể mặt ông ta vậy.
"Được"
"Nếu Dịch công tử đã nói tha cho hắn ta một mạng, vậy thì tha cho hắn ta một mạng"
Dạ Kiêu chuẩn bị ra tay thu hồi bàn tay lại, đồng thời hóa giải độc tố trên người hắn ta.
Nhưng cho dù là vậy, trọng thương Dạ Kiêu gây ra cho hắn ta khi trước, cũng đủ để hắn ta khổ sở nửa đời sau.
Trương Chỉ Sơn chỉ có thể xem như một khúc nhạc đệm nhỏ.
Hai người đi bộ dọc theo bở cát, ai cũng không lên tiếng.
Rất lâu sau, đến một bãi đá ngầm, Dịch Phong ngồi xuống.
Thấy vậy.
Dạ Kiêu cũng căng thẳng ngồi theo, nhìn gương mặt nghiêng của Dịch Phong, cắn chặt răng.
"Dịch công tử..."
Nhưng nàng ta vừa lên tiếng nói chuyện đã bị Dịch Phong phất tay cắt ngang.
"Uống rượu trước đã"
Dịch Phong lấy ra một tấm khăn trải bàn cực kì có cảm giác nghi thức trải ra trên mặt đá ngầm, rồi lại bày bữa khuya chưa kịp ăn cùng một vò rượu, hai cái ly.
Dạ Kiêu nhìn thấy ly rượu Dịch Phong cầm lên, lời đến bên môi cũng thu lại, nàng ta vội vàng nâng ly.
Mở đầu đã uống vài ly rượu vào bụng.
"Dạ đảo chủ có bằng hữu không?" Dịch Phong đặt ly rượu xuống, nhẹ giọng hỏi.
"Bằng hữu.."
Dạ Kiêu khẽ lẩm bẩm, sau đó lắc đầu.
Chẳng những không có.
Thậm chí từ ngữ này với nàng ta mà nói cũng cực kì xa lạ.