"Ồ" Dịch Phong gật đầu, lại nhìn lá thư trong tay Trương Chi Sơn, không nhịn được hỏi: "Vậy lá thư này là?"
Lời nói của Dịch Phong khiến Trương Chỉ Sơn bĩu môi, trong lòng oán thâm: Thư này liên quan gì đến ngươi?
Ngoài mặt vẫn giải thích nói: "Thư này là của ta"
+"
Thấy vậy Dịch Phong lại gật đầu, cầm bữa khuya dưới đất lên, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Dịch Phong rời đi, Trương Chi Sơn khịt mũi khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Ngay sau đó.
Lại như con chó điên nhanh chóng chạy đến bờ biển phía đông.
Khi đến bờ biển phía đông, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia dưới ánh trăng.
Ánh mắt hắn ta đột nhiên sáng lên, vội vàng từ trạng thái bay nhanh giảm tốc độ đáp xuống.
Vuốt tóc mình, lại phủi trường bào bạch y, nghiễm nhiên hóa thành công tử anh tuấn, chắp tay sau lưng, vẻ mặt ôn hòa đi về phía bóng dáng ấy.
Dạ Kiêu đang đưa lưng về phía hắn ta.
Khi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, trong lòng nàng ta lập tức căng thẳng, trở nên thấp thỏm bất an.
"Công tử, công tử đến rồi sao?"
Nàng ta cố hết sức khiến giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh, khẽ khàng hỏi.
Nghe mà Trương Chỉ Sơn phải nhướng mày.
Quả nhiên nữ nhân này yêu mình sâu đậm.
Nhưng một kẻ tình trường lão luyện như hắn ta, lúc này không cần nói nhiều chỉ cần chậm rãi đến gần nàng ta, một ánh mắt, một động tác thôi cũng đã đủ lắm rồi.
Cho nên, hắn ta chỉ thản nhiên "ừm" một tiếng.
Dạ Kiêu đang cực kì căng thẳng không nghe ra dị thường gì, nhịp tim không ngừng đập loạn.
Sự xuất hiện của Dịch Phong cùng sự tiếp cận của hắn giống như một đốm lửa, đã làm tan chảy núi băng thường xuyên đóng băng của nàng ta.
Nàng ta giết người như ngóe, xem sinh mạng như trò đùa, nhưng không có nghĩa là nàng ta không có tình cảm.
Người từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm như nàng ta, càng mong muốn có tình cảm hơn bất cứ ai.
Nàng ta không biết phải làm thế nào, càng không hiểu mấy thứ tâm địa gian xảo kia, chỉ biết tôn sùng nội tâm của chính mình, ngay thẳng chính trực.
Cũng như hôm đó Dịch Phong ở trong phòng đưa ra yêu cầu kia.
Với người bình thường mà nói, e rằng đã sớm không chết không thôi, có tệ lắm cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt, Nhưng nàng ta lại không phải.
Nàng ta cảm thấy bản thân mình muốn, vậy thì chịu thôi.
Biết được ngày mai Dịch Phong phải đi, người mạnh mẽ đến mức thánh nhân cũng phải kiêng kị như nàng ta lại trở nên khủng hoảng, mất mát.
Có lẽ biết ngày mai có một thánh nhân đến giết nàng ta, sợ rằng nàng ta cũng không có cảm giác đó.
Luôn cảm thấy thứ mà mình khó khăn lắm mới có được lại sắp mất đi.
Nàng ta không muốn đánh mất.
Cho rằng bản thân hẫn nên viết một lá thư, hẹn hắn ra ngoài gặp mặt.
Cho nên.
Nàng ta đã viết.
Nàng ta hít sâu một hơi, nói ra hết suy nghĩ chân thật của mình không chút giữ lại: "Công tử có biết, sau ngày đầu gặp nhau công tử đã khiến ta nhung nhớ không quên"
Nói xong.
Mặt nàng ta đỏ bừng, nhưng nói ra hết lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Nhưng Trương Chỉ Sơn lại sửng sốt.
Sức quyến rũ của mình lớn như vậy sao?
Lần đầu gặp mặt đã khiến Dạ Kiêu nhung nhớ không quên.
Phải biết lần đầu gặp nhau hai người không nói gì cả, hơn nữa hiện trường còn có rất nhiều người.
"Ngày mai liệu công tử có thể ở lại không?"
Nếu đã nói ra tâm sự, cứ dứt khoát cho hắn biết sự mong đợi lớn nhất trong lòng mình.
Khi nói xong đồng thời nàng ta cũng căng thẳng quay đầu lại.
Dạ Kiêu ngoái nhìn khiến tinh thần Trương Chỉ Sơn chấn động.
Một gương mặt tinh tế biết mấy.
Hắn ta vội vàng đưa ánh mắt nhìn về phía Dạ Kiêu, sau đó lại lộ ra tư thái mà hắn ta tự cho là phong độ ngời ngời, nở nụ cười tràn ngập tình ý.
Nhưng lời nói của Dạ Kiêu lại khiến hắn ta chớp mắt như rơi vào hầm băng.
"Sao lại là ngươi?"
"Tại sao lại là ngươi?"
Về nũng nịu trên gương mặt của Dạ Kiêu chớp mắt tràn ngập lửa giận, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống như thể ngày đông giá rét.
Dưới khí thế đó, không gian đóng băng thực chất hóa, truyền đến tiếng vang răng rắc.
Mà Trương Chi Sơn đứng mũi chịu sào dưới luồng uy áp này, cơ thể như chịu gánh nặng ngàn cân, hai chân quỳ thẳng xuống đất.
"Ta, vốn dĩ chính là ta mà"
"Chẳng, chẳng phải cô gọi ta đến sao?"
Vẻ mặt Trương Chi Sơn ngơ ngác, dưới khí thế của Dạ Kiêu, sợ đến mức suýt tè ra quần, lắp bắp đáp.
"Ta gọi ngươi đến lúc nào?"
Dạ Kiêu nhanh chóng di chuyển đến gần Trương Chỉ Sơn, lòng bàn tay lạnh băng như tuyết trắng không thấy chút máu, thẳng thừng siết chặt cổ Trương Chi Sơn, chậm rãi nhấc hắn ta lên.
"Tại... sao... lại... là... ngươi?"
Lúc này đôi mắt Dạ Kiêu đỏ ngầu, luồng khí đen lan ra từ cổ nàng ta với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, sương độc ngút trời vụt thẳng lên trên, cả người như hóa ma, truyền ra từng câu từng chữ với giọng điệu lạnh lẽo.