Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1233: Thiếu niên của ngày xưa (2)




Vừa nghĩ đến đó.

Dịch Phong vẻ mặt đau thịt mở rộng nhẫn chứa đồ.

Vô số tiên tỉnh rơi xuống, lập tức lấp đây đảo nhỏ mấy chục mét vuông.

"Thứ chó má, nếu không phải lão tử phòng ngừa chu đáo, năm sau ngươi cứ nằm dưới đất cho lão tử đi"

"Nhớ kỹ, mạng của ngươi là lão tử ban cho"

"Hu hu hu, tiên tỉnh của lão tử, ta để dành rất nhiều năm đấy, hu hu hu..."

"Hệ thống, nuốt cho ta"

"Hu hu hu, ta không muốn sống nữa, thứ chó má, lần sau gặp ngươi, ta không dõ ngươi ra, ta không mang họ Dịch"

Sau khi Dịch Phong dứt lời, hệ thống hiển linh, xé rách một lỗ hổng vô hình trên đỉnh đầu Dịch Phong.

Tiên tích chất đống thành ngọn núi nhỏ như nước chảy đi, chớp mắt biến mất không thấy đâu, tiến vào hệ thống.

Mấy năm trước Dịch Phong đã biết muốn tiếp thêm năng lượng cho tên đó nhất định phải bổ sung thứ có hàm chứa linh khí.

Mà không nghi ngờ gì tiên tỉnh chính là lựa chọn tốt nhất.

"Tốt, tốt xấu gì cũng để lại cho ta mấy viên"

Dịch Phong sống không còn gì luyến tiếc, lại mở giao diện hệ thống ra ngay lập tức, kiểm tra thời gian còn dư lại.

Chỉ nhìn thấy sau khi bổ sung tiên tinh hắn để dành mấy năm nay, thời gian tồn tại của Lâu Bản Vĩ từ một năm kéo dài đến năm năm.

"Phù"

"Ngươi đúng là cái máy đốt tiền"

"Nhưng mà năm năm chắc cũng đủ rồi, đến khi đó ta hẳn cũng bất tử bất diệt"

Dịch Phong thở phào một hơi, lại nằm xuống bãi cát, lộ ra ý cười.

Trên bầu trời xa xôi.

Vài bóng dáng áo choàng đen lướt qua.

Đột nhiên bước chân của Lâu Bản Vĩ dẫn đầu khựng lại.

"Đại ca, làm sao vậy?"

Sau lưng, mấy người Cẩu Tử nghi ngờ hỏi.

Cơ thể dưới lớp áo choàng đen của Lâu Bản Vĩ run rẩy, vô thức duỗi lòng bàn tay.

Xương cốt trắng bệch, xuất hiện ánh sáng như ẩn như hiện không dễ phát giác.

Khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.

Dường như suy nghĩ trở về rất xa rất xa.

Khi hắn ta lấy lại tinh thần, màn đêm dần dần buông xuống.

Dưới lớp áo choàng đen lộ ra ý cười không rõ ràng, lúc này mới lên tiếng: "Không có gì"

"Đại ca làm sao vậy?" Con rết lo lắng hỏi.

Lâu Bản Vĩ thở dài một hơi.

Nhóm Cẩu Tử căng thẳng đợi câu tiếp theo.

Lâu Bản Vĩ nghiêng đầu, vừa chuẩn bị nói ra, đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó tức khắc sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần đã bước ra khỏi suy nghĩ của ngày trước, chỉ vào bên kia hét lớn: "Mau nhìn xem, trên bãi cát có muội tử! ! !"

SA"

"Chân dài quá."

Cấu Tử chảy nước miếng.

"Mau theo ca..."

Lâu Bản Vĩ hét lớn, hóa thành tia sáng lao ra ngoài.

Dịch Phong nằm trên bãi cát mơ một giấc mộng.

Hắn mơ thấy mình của kiếp trước.

Một súc sinh ở tầng thấp, tuy tuổi tác không lớn, nhưng cũng từng ngủ gầm cầu từng khởi nghiệp, từng rực rỡ cũng từng sóng gió.

Lấy một người vợ nhưng về sau cũng ly hôn, trở về trấn nhỏ ở quê nhà mở tiệm gà rán, tuy tầm thường vô vị nhưng cũng coi như qua ngày đoạn tháng.

Thỉnh thoảng tổ chức vài buổi tiệc nhỏ trong nhà, uống rượu cũng coi như không có áp lực gì cả.

Hôm đó.

Hắn tan làm như thường lệ, cưỡi chiếc xe máy nhỏ của mình về nhà.

Tuy đã là mười một giờ đêm, nhưng tiệm bán sủi cảo Đông Bắc đắt đỏ kia vẫn mở cửa, việc buôn bán trong cửa tiệm vẫn tốt như xưa.

Một chiếc BMW dừng trước cửa tiệm, một người phụ nữ tóc xoăn gợn sóng mang vớ đen, đi đôi giày boot cổ cao màu đen từ trên xe bước xuống.

Dịch Phong không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Đi ngang qua tiệm sủi cảo Đông Bắc lại đến ngã ba đường.

Ổ giao lộ, vài tên lưu manh trẻ tuổi dường như đã uống nhiều rượu, đang lớn tiếng ầm ĩ.

Dịch Phong sợ trêu chọc phiền phức, cúi đầu đi qua, không nhìn bọn hắn.

Đợi đã, sao lại quen thuộc như thế?

Dịch Phong giật mình.

Đột nhiên nhớ lại khi hắn xuyên không cũng chính là ngày này.

Tiếp theo sẽ có một chiếc xe chở rác mất khống chế...

Ngay sau đó, không ngoài dự đoán, xe chở rác nặng nề đâm về phía hắn...

Cảnh tượng chuyển đổi.

Dịch Phong nhìn thấy thế giới che khuất bầu trời.

Nói một cách chính xác hắn đang nhìn xuống thế giới như góc nhìn của chúa trời.

Trong thế giới, lúc này có một bóng người cô độc đang đứng.

Cả người hắn ta mặc áo choàng đen, đứng lơ lửng trên bầu trời, vừa cô độc lại thẳng tắp.

Hắn ta đứng yên không nhúc nhích, dường như đang chờ đợi gì đó.

Đột nhiên, hắn ta ngẩng đầu.

Nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện sức mạnh của phép tắc vũ trụ.

Không chút dấu hiệu nào, bắt đầu đổ mưa lớn.

Hạt mưa rơi xuống, hình thành từng vệt lưu tinh đổ xuống, cả mặt đất biến thành luyện ngục, dời núi lấp biển, trăm ngàn lỗ hổng.

Mà áo choàng đen thấm nước mưa, chịu đựng sức mạnh của vô số lưu tinh va đập.

"ầm ầm ầm ầm..."

Tiếng nổ vang, lấy hắn ta làm trung tâm vỡ tung ra bao phủ cả thế giới.

Tạnh mưa, dần dần hồi phục lại vẻ sáng sủa, trên người áo choàng đen chật vật không thôi.