Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1232: Thiếu niên của ngày xưa




"Người ở bên trong, cút ra đây cho ta."

"Nếu ngươi còn không chịu ra, ta sẽ dỡ võ quán rách nát của ngươi."

Tiếng mắng mỏ trước cửa khiến gương mặt thanh niên tràn ngập lửa giận.

"Bà già kia, bà la cái gì mà la"

Thanh niên bước ra, hai tay chống nạnh.

"Ngươi có biết tiểu súc sinh nhà ngươi đã đánh nhi tử của ta không?"

Dáng vẻ Lý đại ma cay nghiệt, chỉ vào áo choàng nhỏ màu đen sau lưng Dịch Phong mắng mỏ, nói muốn cầm gậy đánh hắn ta:

"Ta đánh chết tên tiểu súc sinh như ngươi, ai cho ngươi đánh nhỉ tử của ta, ta đánh chết ngươi."

"Lão nương thối, đánh người của ta đã hỏi ta chưa?" Dịch Phong đoạt lấy cây gậy, chỉ vào Lý đại ma quát: "Còn câu nào câu nấy tiểu súc sinh nữa, đã lớn tuổi như vậy, bà có giáo dưỡng hay không, ta thấy cả nhà bà đều là tiểu súc sinh"

"Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi..."

Lý đại ma nhìn thanh niên với vẻ khó tin, tức giận quát: "Ngươi đáng chém ngàn đao, ngươi ức hiếp Lý gia ta không có ai phải không, tiểu súc sinh nhà ngươi đánh nhỉ tử ta, còn không chịu nói lý lẽ?"

"Ức hiếp nhi tử bà thì sao?"

Thanh niên chống nạnh nói: "Ta cảnh cáo bà, nếu bà lại gọi một tiếng tiểu súc sinh nữa, ngày khác lão tử sẽ đánh gãy chân nhi tử bà"

"Ngươi ngươi ngươi..."

Lý đại ma chỉ vào thanh niên.

"Ngươi cái gì mà ngươi, bà cũng cút đi cho lão tử"

Dịch Phong cầm gậy trong tay hung ác đuổi Lý đại ma đi.

"Aa, a...

Sau lưng, trong áo choàng đen truyền ra giọng nói hưng phấn.

"A em gái ngươi, thứ chó má nhà ngươi.

Thanh niên bực tức, nhấc cả người lẫn áo choàng đen lên, nhốt vào trong căn phòng nhỏ...

Những ngày tháng bình lặng lại trôi qua...

Trong võ quán.

Thanh niên dùng gậy trúc hung hăng đánh áo choàng đen, miệng thốt lên từng tiếng mắng chửi.

"Thứ chó má, thứ chó má nhà ngươi, ai bảo ngươi hư này, ai bảo ngươi giở trò xấu xa"

Thanh niên đánh hết sức mình, lúc này mới thở hổn hển ném gậy trúc, nhấc hắn ta lên nhốt vào căn phòng nhỏ.

"Thành thật ở trong đó đi, đừng lên tiếng, cũng đừng ra ngoài"

Sau khi làm xong tất cả, thanh niên mới chỉnh lại y phục, chạy đến trước cửa võ quán.

Lúc này trước cửa võ quán, có mười mấy gia đình đang lớn tiếng tính sổ.

"Giao ra đây, mau đưa người cho ta."

"Giết chết chó nhà ta, còn dỡ sập nhà ta, hôm nay không xử lý thứ kia, ta không mang họ Trần"

"Đúng đó đúng đó, thứ kia ở thành Bình Giang chính là tai họa, ta đề nghị bắt hắn ta lại, ném vào đất hoang ngoài thành, mặc cho hắn ta tự sinh tự diệt"

"Mở cửa, mở cửa cho ta."

Đối mặt với nhóm người đến tính sổ ở bên ngoài, thanh niên mở cửa ra, cười làm lành thấp giọng xin lỗi từng người một, mặc cho bọn hắn la mắng, cho dù ngón tay bọn hắn chỉ vào mặt hắn, hắn cũng vẫn cười làm lành như cũ.

Rồi lại bồi thường theo đúng giá cho từ người dựa vào tổn thất của bọn hắn.

Coi như đã an ủi xong nhóm người đó, lúc này thanh niên mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra ý cười, cho dù trong túi chỉ còn lại một đồng vàng cuối cùng...

Thời gian trôi đi.

Cư dân trong thành Bình Giang đổi hết nhóm này đến nhóm khác.

Dường như là do cuộc sống dần dần tốt hơn, nhóm cư dân không còn lạnh nhạt như trước nữa, càng không phải kiểu ngươi lừa ta gạt như ngày xưa.

Cả thành phố đều trở nên vui vẻ hòa thuận.

Cuộc sống của thanh niên cũng cải thiện hơn không ít, cho dù mỗi tháng phài đền bù không ít tiền, nhưng mùa đông trừ gặm khoai tây và khoai lang ra, cuối cùng cũng có thêm trứng gà.

Rồi sau này thanh niên nhận đồ đệ.

Viết sách.

Võ quán cũng từ một chủ một tớ lúc ban đầu, trở thành một chủ một tớ một đồ đệ...

dần dần.

Dịch Phong nằm trên bãi cát mỉm cười.

"Thứ chó má, suýt nữa quên mất thời gian của ngươi rồi, may mà lần này ta không chết thành công, nếu thật sự chết rồi, lão tử sẽ bất tử bất diệt, vậy e rằng ngươi cũng xong đời."

Dịch Phong lắc đầu, có chút sợ hãi lại có chút may mắn.

Nhìn đống đất nhỏ sau lưng, có hơi kích động.

Sau đó tìm một tấm ván gỗ trong nhẫn chứa đồ ra, khắc lên vài chữ, dựng một tấm bia cho ông ta.

Lúc này mới dời tầm mắt nhìn lại giao diện hệ thống.

Với thứ chó má kia, Dịch Phong vẫn luôn nghĩ không thông hắn ta chỉ là một cái khung rách nát, không ăn cũng không uống, rốt cuộc tồn tại bằng hình thái như thế nào.

Nhưng điều này hoàn toàn không hề quan trọng.

Quan trọng là lúc tên đó ra ngoài, hệ thống từng hiển thị rõ ràng, năng lượng tồn tại của tên đó chỉ có thể duy trì được mười năm.

Lúc vừa bắt đầu Dịch Phong hận không thể khiến mười năm biến thành một ngày.

Nhưng bây giờ tính lại, vậy mà đã chín năm rồi.

Chín năm chỉ như một cái búng tay.

Hắn cũng từ hình dáng thoạt nhìn như thiếu niên trưởng thành trở thành "đại năng" một phương muốn chết lại không chết được như hiện nay?

Mà thời gian sống sót của tên kia cũng chỉ còn lại một năm!