Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1226: Một chưởng




Quả nhiên.

Ngay sau đó hư không sau lưng Bạch Cập bị xé rách, một bàn tay màu trắng đột nhiên thò ra chộp cổ Bạch Cập.

Cơ thể Bạch Cập bỗng dưng cứng ngắc.

Nỗi sợ hãi tuyệt đối lan tràn trong lòng hắn ta, chỉ cảm nhận được tử vong đang giáng xuống người hắn ta.

Râm!

Một tiếng nổ vang, đầu Bạch Cập vỡ nát, hóa thành mưa máu thịt vụn bắn tung tóe trong Phong Nguyệt lâu, văng trúng cả mặt Hứa Chư.

"Thật to gan!"

Nhìn thấy nhi tử duy nhất chết trước mặt mình, mắt của Hứa Chư lập tức đỏ ngầu.

Phải biết nhi tử này của ông ta từ nhỏ đã tách khỏi ông ta, ông ta phải tìm rất nhiều năm mới tìm lại được.

Bây giờ phụ tử khó khăn lắm mới đoàn tụ, hơn nữa khó khăn lắm mới lấy được đảo Phong Nguyệt, nhưng nhỉ tử lại chết.

"Ta muốn ngươi chết"

Hứa Chư quát lớn một tiếng, tu vi Hợp Đạo cảnh bộc phát, ngọn lửa dâng lên quanh người, cả người hóa thành ngọn lửa điên cuồng.

Hiển nhiên.

Thứ ông ta dung hợp là hỏa chỉ nhất đạo.

Sau khi khí tức hỏa chi nhất đạo của ông ta bộc lộ, từng cử chỉ hành động của ông ta đều mang theo sức mạnh của lửa, nhiệt độ trong Phong Nguyệt lâu tăng lên cực nhanh, rất nhiều đồ vật đang nhanh chóng tan chảy.

Trong cơn phẫn nộ, Hứa Chư mang theo ngọn lửa phừng phừng, đánh về phía bàn tay lộ ra khỏi hư không kia.

"m Hai chưởng chạm nhau, gió bão khổng lổ dâng lên xung quanh.

Vô số làn sóng khí kình khuếch tán ra bốn phương tám hướng, những cao tầng khác chỉ đứng ở một bên thôi cũng bị khí kình ép cho liên tục lùi về sau.

Nhưng Hứa Chư lại trợn to mắt.

Trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

Lòng bàn tay đây lửa của ông ta chạm vào bàn tay trắng bệch kia, bàn tay đó chẳng những không nhúc nhích, ngược lại còn truyền đến một luồng hơi lạnh thấu xương, hơi lạnh băng giá này nhanh chóng dập tắt ngọn lửa của ông ta, lan ra khắp lòng bàn tay của ông ta.

Lòng bàn tay của ông ta dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đã bị đông lạnh đến hoại tử.

Đồng thời đang lan ra toàn thân.

May mà Hứa Chư cũng là người quyết đoán, gần như ngay lập tức ông ta đã rút linh kiếm ra chém xuống vai.

Cánh tay bị chặt đứt rơi xuống đất, nhưng không phải là âm thanh trầm đục mà là âm thanh vui tai, như thể tượng điêu khắc bằng băng rơi xuống đất, sau khi tiếp xúc mặt đất hóa thành vụn băng vỡ nát văng tung tóe khắp nơi.

Không gian co lại.

Bàn tay trắng hếu kia biến mất không thấy đâu.

Hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng Hứa Chư lại sợ hãi đứng nguyên tại chỗ hơi thở dồn dập, nỗi khiếp sợ trong lòng rất lâu cũng không tan đi.

Ông ta không ngờ chỉ tiếp xúc một chưởng đã tổn thất một cánh tay của mình, hơn nữa nếu không phải phản ứng nhanh không chỉ có một cánh tay thôi đâu.

Điều khiến ông ta kinh sợ không chỉ mỗi chuyện đó.

Mà là bàn tay kia không hề thi triển nửa phần sức mạnh nào, chỉ là sau khi bóp chết Bạch Cập đơn thuần là đặt ở đó bị ông ta chạm trúng thôi.

Thử nghĩ xem, cánh tay kia chỉ đặt ở đó mà Hứa Chư lại là người tấn công, chẳng những không lay chuyển được cánh tay kia nửa phần ngược lại còn tổn thất một cánh tay, vậy thì chủ nhân của bàn tay đó phải mạnh đến mức nào?

Hứa Chư không thể tưởng tượng nỗi.

Sắc mặt ông ta nghiêm nghị đến cực điểm.

Cường địch như vậy đã vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.

"Rốt cuộc là cao thủ từ đâu tới lại lợi hại như vậy?"

"Trong số những kẻ địch, hình như không có người này!"

Ông ta có trăm mối suy nghĩ mà không lời giải đáp.

Cùng lúc này, ông ta phất tay lấy đạo tâm của Bạch Cập ra.

Tuy Bạch Cập đã chết nhưng chỉ cần đạo tâm vẫn còn cũng không phải là tử vong hoàn toàn, cùng lắm là tìm một cơ thể khác cho hắn ta thôi.

Đây chính là chỗ mạnh mẽ của cường giả Đạo cảnh, cho dù là chết cũng có thể dựa vào đạo tâm để sống lại.

Đạo tâm của Bạch Cập bay ra, ngưng tụ thành gương mặt của Bạch Cập, hắn ta há miệng lớn tiếng nói: "Phụ thân, cơ thể của con không còn nữa, cơ thể của con không còn phải làm sao đây, cha nhất định phải giúp con báo thù, chém bọn chúng thành trăm mảnh!"

Sắc mặt Hứa Chư u ám.

Đã là lúc nào rồi còn báo thù, không nhìn rõ tình hình sao.

Nếu không phải Bạch Cập là nhi tử ruột của ông ta, ông ta chỉ muốn bóp nát đạo tâm của hắn ta, để hắn ta chết cho xong.

Chính vào lúc này, ngoài tòa nhà lại truyền đến tiếng bước chân trầm trọng.

Cộp!

Cộp cộp...

Tiếng bước chân này khiến nhóm người Hứa Chư bên trong tòa nhà lập tức biến sắc.

Bởi vì mỗi khi vang lên một tiếng bước chân, giống như có một cây búa khổng lồ đập vào đầu bọn hắn, vô hình trung mang đến áp lực nặng nề dị thường cho bọn hắn.

Nhóm người trong tòa nhà nhất thời toát mồ hôi lạnh.

Ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài tòa nhà.

Nhưng tiếng bước chân vẫn đang đến gần.