Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1225: Ý nghĩa của Lâu Bản Vĩ (2)




"Tiện nhân, đấu với ta, ngươi đấu lại ta sao?"

Bạch Cập giật tóc của Phong Thiên Nguyệt, nắm đầu của nàng ta, lộ ra gương mặt cho dù vết thương chồng chất nhưng vẫn xinh đẹp như cũ: "Khi trước chẳng phải ngươi nhảy nhót dữ lắm sao?"

"Nhất là khi Dịch Phong kia ra khỏi tế đàn, chẳng phải ngươi rất đắc ý sao?"

"Lúc ta bị Dịch Phong đánh, ngươi hẳn vui lắm nhỉ?"

"Bây giờ ta xem ngươi làm sao nhảy nhót nữa."

Bạch Cập tát một cái lên mặt Phong Thiên Nguyệt, lại kéo nàng ta lên: "Bây giờ ngươi hẳn rất hi vọng tên Dịch Phong kia sẽ đến cứu mình nhỉ?"

"Nhưng người ta hoàn toàn không quan tâm đến ngươi, căn cứ tin tức của người đưa tin, bây giờ hắn đã iđ rất xa rất xa rồi."

"Cho nên trên thế gian này không còn ai có thể cứu ngươi được nữa, ngươi cứ triệt để chết tâm đi, chậm rãi hưởng thụ sự tra tấn ta dành cho ngươi."

"Ha ha ha ha..."

Vẻ mặt Bạch Cập dữ tợn, cười lớn chói tai.

Nhưng chính vào lúc này, trong hành lang bên cạnh hang động, truyền đến tiếng bước chân đột ngột.

"Cộp cộp cộp cộp..."

Bạch Cập híp mắt nhìn qua.

Chỉ thấy trong hành lang hang động kia có vài bóng người đang bước đến.

Vì ngược sáng không nhìn rõ chính diện của hắn ta, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cả người bọn hắn mặc áo choàng đen.

"Ai vậy?"

"Nơi này là động Khô Nhai, ai bảo các ngươi vào, cút ra ngoài cho l)

ta.

Với Bạch Cập mà nói, là đảo chủ đời kế tiếp của đảo Phong Nguyệt, cả đảo Phong Nguyệt này đều là của hắn ta, ở địa bàn của lão tử thậm chí hắn ta còn lười xem là ai mà cứ thẳng thừng quát mắng.

Nhưng hắn ta vừa nói xong, chỉ thấy người mặc áo choàng đen trước mặt vươn ra một cái xương ngón tay trắng hếu.

Xương ngón tay nhẹ điểm, một luồng khí mạnh mẽ đã phóng ra.

"RắcP _) lÀ Đi cùng âm thanh vui tai là tiếng la thảm thiết của Bạch Cập.

Luồng khí mạnh mẽ này khiến Bạch Cập rụng hết hàm răng, rơi lạch cạch xuống đất.

Bạch Cập đau đớn bụm miệng hét lên xé tim xé phổi, máu tươi dùng tay cũng không che nổi, trượt theo kẽ tay nhỏ xuống.

"Thứ chó má to gan, các ngươi có biết ta là ai không, dám ra tay với ta như vậy." Bạch Cập bụm miệng hung hăng quát, nhưng giọng nói như đang ngậm gì đó không nghe rõ được.

Ngay sau đó.

Trong không khí xuất hiện một lòng bàn tay vô hình, bỗng dưng bóp cổ hắn ta, nhấc bổng hắn ta lên.

Cảm giác nghẹt thở cực lớn khiến Bạch Cập không thở nổi, tròng mắt trợn to giăng đầy tơ máu.

"Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"

Hắn ta nhìn người mặc áo choàng đen dẫn đầu, khó khăn lên tiếng.

"Grừ!"

Gương mặt kia đột nhiên sáp đến gần, dọa Bạch Cập ruột gan đứt từng khúc, tròng mắt suýt nữa rớt ra ngoài.

Đó là gương mặt của tử thần.

Nhưng chớp mắt lại khôi phục thành trạng thái mơ hồ, khiến Bạch Cập ngõ như đã nhìn thấy ảo giác.

Đồng thời lòng bàn tay vô hình kia biến mất, Bạch Cập ngã xuống đất, ôm cổ thở gấp, nhân lúc mấy người mặc áo choàng đen không chú ý, nhanh chóng khởi động quyển trục dịch chuyển giấu trong nhẫn chứa đồ.

"Ha ha ha, mấy tên tạp chủng, ta đã chạy rồi xem các ngươi có thể làm gì được ta. Đợi ta gọi người đến khi đó mặc kệ các ngươi là ai, nếu dám làm ta bị thương thì vĩnh viễn cũng đừng rời khỏi ". HÀ nưa.

Bạch Cập đã dịch chuyển đi mất, trong không gian còn truyền đến lời nói hắn ta để lại.

"Ha"

Dưới áo choàng đen truyền ra tiếng cười lạnh lùng, khinh thường như thế, châm chọc như thế.

Hắn ta chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, dung nhập vào hư không, duỗi năm ngón tay chộp lấy.

Mà tất cả những chuyện này nói ra thì dài, thực tế chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.

Lúc này rất nhiều người đang ngồi trong Phong Nguyệt lâu, toàn bộ đều là thân tín của Hứa Chư, vừa nãy ông ta đã thanh tẩy những người ở Phong Nguyệt tông, tất cả tiếng nói phản đối ông ta toàn bộ đã bị bắt giam.

Bạch Cập dịch chuyển đến Phong Nguyệt lâu trong thoáng chốc.

Sự xuất hiện đột ngột của Bạch Cập thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở hiện trường, nhất là Bạch Cập đang ở trạng thái chảy máu không ngừng, còn mất cả hàm răng, lập tức kích thích thần kinh của Hứa Chư.

"Xảy ra chuyện gì?"

Hứa Chư đập bàn đứng lên, trầm giọng hỏi.

"Phụ thân, có ngoại địch, có người muốn giết con, bây giờ bọn chúng đang ở động Khô Nhai, hình như muốn cứu nữ nhân Phong Thiên Nguyệt kia, con lợi dụng quyển trục dịch chuyển mà cha đưa cho mới thoát được một kiếp, mau đi giết bọn chúng:

Sau khi đáp xuống đất, Bạch Cập che miệng, phát ra giọng nói thù hận: "Vậy mà bọn chúng lại dám đánh võ răng con, con muốn bọn chúng không được chết yên thân."

"Cái gì?"

"Dám xông vào Phong Nguyệt tông ta, còn dám đến động Khô Nhai cứu người?"

Hứa Chư lập tức phẫn nộ.

Nhưng chính vào lúc này, hư không trong tòa nhà truyền đến chuyển động thần bí.

Mắt Hứa Chư khẽ giật, trong lòng xuất hiện dự cảm không lành.