Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1212: Càng già càng hỉ nộ vô thường. (2)




Dịch Phong ngồi trong đình uống từng ngụm trà cho nguôi giận.

Còn Phong Thiên Nguyệt bên cạnh, thì đang giúp Dịch Phong rót thêm trà.

Lúc này, một thanh niên hoa phục bước nhanh đến.

"Lăng Bắc, sao ngươi lại đến đây?"

Phong Thiên Nguyệt thấy thế, kinh ngạc hỏi, Người đến chính là đệ đệ ruột của nàng, Phong Lăng Bắc.

Phong Lăng Bắc trầm mặt, không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn Dịch Phong trước mặt.

Dường như không quá hảo cảm với Dịch Phong.

"Ta hỏi ngươi đấy, sao ngươi lại tới đây?"

Phong Thiên Nguyệt nhíu mày, hỏi:

"Tỷ, đi cầu xin sư tôn, rút lại lời nói trước đó đi" Phong Lăng Bắc nói.

"Rút lại?"

Đôi mắt Phong Thiên Nguyệt có hơi kích động, nói: "Đã quyết định rồi, sao có thể rút lời được"

"Nhưng mà, nhưng mà ngươi sẽ mất đi tư cách thừa thế vị trí đảo chủ đó." Giọng nói Phong Lăng Bắc nóng nảy mất bình tĩnh nói.

"Ta biết"

Phong Thiên Nguyệt nhìn Dịch Phong một chút, dường như không muốn để Dịch Phong biết chuyện vì tử vong truyền thừa mà nàng và Bạch Cập đã đánh cược, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách nói: "Giờ ta không muốn nói những điều này, nếu ngươi không còn chuyện gì khác thì về trước đi"

Nhưng Dịch Phong Bắc lại không nghe lời, biết không thể nào khiến Phong Thiên Nguyệt tìm sư tôn thu hồi lời đánh cược được, trực tiếp nhìn về phía Dịch Phong.

"Ngươi mau đi đi, ngươi không thể thông qua truyền thừa được đâu" Giọng điệu Phong Lăng Bắc lạnh như băng nói.

"Hả? ?"

Dịch Phong ngẩng đầu.

"Tỷ là là người có thân phận thừa kế vị trí đảo chủ đời tiếp theo, mà ngươi đi cùng tỷ ta, một khi thông qua tử vong truyền thừa, tỷ ta có ngươi làm chỗ dựa, đối thủ cạnh tranh vị trí đảo chủ là Bạch Cập cũng sẽ mất đi tư cách tranh đoạt, cho nên hắn sẽ không để ngươi thông qua tử vong truyền thừa."

"Trước khi mở ra truyền thừa, chắc chắn Bạch Cập sẽ động tay động chân"

"Mà cho dù dưới tình huống hắn không động thủ, bản thân người thành công tiếp nhận truyền thừa không cao, chớ nói chỉ đến việc Bạch Cập có động tay động chân. Cho nên tỉ lệ ngươi tử vong trong truyền thừa là một trăm phần trăm."

"Nói cách khác, nếu ngươi không đi, tiến vào truyền thừa hẳn sẽ chết không nghi ngờ, có không một chút khả năng sống sót."

"Ngươi họ gì?"

Dịch Phong hỏi.

Dịch Phong hỏi câu này, bỗng khiến Phong Lăng Bắc hoang mang.

Ta đã nói chuyện nghiêm túc với ngươi như vậy, ngươi không trả lời thì thôi đi, còn hỏi câu không liên quan làm gì?

Hắn trầm mặt nói: "Ta là đệ đệ ruột của tỷ ta, đương nhiên là họ Phong"

"Ai da, thì ra là Phong huynh"

Dịch Phong đứng dậy, nhiệt tình cầm hai tay Phong Lăng Bắc: "Nhanh, mời ngồi"

Không đợi Phong Lăng Bắc phản ứng, Dịch Phong đã nhiệt tình kéo hắn ngồi lên ghế, đồng thời tự mình rót cho hắn một chén trà.

Động tác nhiệt tình thế này của Dịch Phong, lập tức khiến Phong Lăng Bắc hoang mang.

Mặc dù ngại mặt mũi Phong Thiên Nguyệt, thái độ cũng không ác liệt với Dịch Phong, nhưng hắn cũng đủ hiểu lời nói và giọng điệu lúc nãy của mình tuyệt đối không hề dễ nghe.

Mà vẻ mặt Phong Thiên Nguyệt bên cạnh càng thấp thỏm.

Nàng vốn sợ vị đệ đệ của mình mở miệng bất kính, chọc giận Dịch Phong, nhưng không ngờ Dịch Phong chẳng những không tức giận, còn nhiệt tình lôi kéo Phong Lăng Bắc như vậy.

Tính tình lão đại đều quái dị như vậy sao?

Quả nhiên thường nói, càng già càng hỉ nộ vô thường mà.

"Phong huynh, vừa rồi ngươi mới nói, ta tiến vào tử vong truyền thừa sẽ như thế nào."

Dịch Phong dựng lỗ tai lên, gương mặt tươi cười rạng rỡ nhìn Phong Lăng Bắc, hỏi thăm chờ đợi.

"Hắn... hẳn là chết không nghi ngờ gì rồi..."

Phong Lăng Bắc nhìn thấy bộ dáng này của Dịch Phong, cả người không được tự nhiên, giọng điệu có hơi không chắc chắn nói.

Mấy chữ "hẳn là chết không nghi ngờ gì" vừa rơi vào tai Dịch Phong, khiến cơ bắp trên người hắn thả lỏng một cái, lập tức trưng ra vẻ mặt hưởng thụ.

Ai đa.

Phong Lăng Bắc này thật sự nói chuyện khiến người khác dễ chịu.

Làm cho hắn vừa mới bị lão đầu kia làm cho phiền muộn, lập tức quét sạch sành sanh.

"Phong huynh, ta với ngươi mới quen đã thân, mặc dù chưa có tiếp xúc giao lưu gì, nhưng thấy ngươi có thể kết giao được, không hổ là thanh niên tài tuấn Phong Nguyệt Đảo, thành tựu tương lai không thể đoán trước được"

Dịch Phong nhiệt tình cầm hai tay Phong Lăng Bắc, vẻ mặt chân thành nói.

"Hả.."

Tay chân Phong Lăng Bắc luống cuống không biết để đâu.

Nhất là cảm nhận được Dịch Phong nhiệt tình không chút hư tình giả ý gì, nhất thời khiến hắn có chút ngượng ngùng.

Hắn vì nguyên nhân Phong Thiên Nguyệt đặt cược với Bạch Cập, cho nên dù nghe Phong Thiên Nguyệt nói thân phận và thực lực của Dịch Phong không tầm thường, nhưng kỳ thật hắc vẫn giữ nguyên thành kiến với Dịch Phong, thái độ không tính là tốt.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được rằng, thế mà vị này lại lấy ơn báo oán, không chỉ không trách tội hắn, còn tâm bình khí hoà tán thưởng hắn như thế.

Tự nhiên sinh ra áy náy trong lòng.