Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1175: Thu hoạch lớn. (2)




Nàng không nhịn được đứng dậy.

Muốn đuổi Dịch Phong đi.

Nhưng nàng vừa mới chuẩn bị đứng lên, một đạo âm thanh trực tiếp truyền đến đầu nàng.

"Vạn sự tĩnh tâm trước đã, cần gì phải quan tâm đế động tác của người khác?"

"Là hắn?"

Thân thể mềm mại của Phong Thiên Nguyệt khẽ run lên, nhìn về lão giả áo tơi phía xa xa.

Lão giả áo tơi từ đầu đến cuối vẫn tĩnh - ngồi, không có bất kỳ cử động nào.

"Đúng, nơi này không còn ai hắn, chỉ sợ cũng chỉ có hắn thôi"

Phong Thiên Nguyệt khẽ nỉ non.

Dịch Phong muốn dính dáng đến nàng làm gì?

Hắn như vừa khinh nhờ Vân Hồ, thì nhất định sẽ có thiên địa pháp tắc xuống trừng trị, không cần nàng phải động thủ.

Ngược lại nàng nhất thời nóng nảy.

"Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở"

Nàng gật đầu về phía lão giả áo tơi một cái, lại nhập định một lần nữa.

Sau đó.

Không thèm nhìn Dịch Phong nữa.

"Đinh đông!"

Trên nước truyền đến âm thanh, Dịch Phong hưng phấn nhấc cần câu lên.

Một con cá chép đỏ dài một tất bị Dịch Phong câu lên.

"Chà, nơi này quả nhiên không sai"

Dịch Phong hưng phấn gỡ cá xuống, sau đó tìm sọt cá trong không gian giới chỉ, bỏ cá vào sọt, nửa trên bờ nửa dưới nước.

"Này này, tiểu thư, nhìn mau, rõ ràng tên kia vừa mới câu được một con cá, không biết loại cá gì, đúng là vận khí cứt chó mà."

Thấy Dịch Phong câu được cá, tiểu nha đầu sau lưng Phong Thiên Nguyệt kinh ngạc nói.

"Tiểu Dã im miệng"

"Chúng ta chỉ cần câu phần chúng ta là được rồi, không cần phải quan tâm người khác thế nào."

Phong Thiên Nguyệt ở trong trạng thái nhập định, nhắc nhơt tiểu nha đầu sau lưng.

Trong lòng cũng thầm cảm kích lời nhắc nhở của lão giả áo tơi.

Bản thân lại vì một người thô bit mà phá vỡ tâm cảnh.

Thật đúng là buồn cười mà.

"Hic"

Bị chủ tử răn dạy, tiểu nha đầu thè lưỡi, ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa.

Kỳ thực Dịch Phong là một người không hề kiên nhẫn chút nào.

Lần trước ngồi trên tiểu đảo Thiên Địa Môn một canh giờ, lông cũng không câu được, hắn bả gãy cần câu luôn.

Nhưng có thu hoạch với không có thu hoạch khẳng định là hai tình huống hoàn toàn trái ngược.

Hiện giờ hắn đang câu hăng say.

Thực tế chứng minh.

Hắn vừa buông cần câu xuống chốc lát, lơ là động lên động xuống.

Thân trúc nhẹ nhàng hất lên, lại thêm một con cá không khác gì con vừa rồi của Dịch Phong.

Tiểu nha đầu sau lưng Phong Thiên Nguyệt thấy thế, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn Phong Thiên Nguyệt ngồi yên đang nhập định, nên thức thời ngậm miệng lại.

Gió hồ thổi tới, đập thẳng vào mặt khiến người ta sảng khoái không thôi.

Trên mặt hồ cũng khua lên từng vòng sóng nhẹ nhàng dao động.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Ba người bờ đông năm đều tĩnh tâm thả câu, không ai để ý tới ai.

Nhưng khác biệt chính là, hai người hai bên ngồi như hai tôn phật, không động đậy dù chỉ một chút, chứ đừng nói là công lên được cọng lông nào.

Ngược lại thanh niên áo trắng ngồi giữa liên tiếp thả cần, một lần rồi thêm một lần.

Cần vừa chạm nước liền có thu hoạch.

dần dần, sọt cá của Dich Phong đã đây.

Mà lúc này, khi không biết vị kia đã thả câu bao lâu, lão giả từ đầu đến cuối không nhúc nhích nghiêng đầu nhìn Dịch Phong một chút.

Nhưng liếc rất nhanh, lại quay đầu lại, tựa hồ vẫn không ảnh hưởng gì đến hắn.

Mà một bên khác, sau khi lão giả áo tơi nhắc nhở Phong Thiên Nguyệt, vừa rồi còn có thể vẫn duy trì nét bình tĩnh, nhưng khi nàng cảm giác được Dịch Phong bên cạnh cứ câu một lần rồi thêm một lần, tinh thần nàng bắt đầu không yên, tâm không thể nào bình tĩnh lại được.

Cứ cho rằng nàng cố gắng bảo trì trạng thái nhập đỉnh, nhưng trong lòng lại càng ngày càng khó bình tĩnh...

Cũng câu cá như nhau, nàng nhìn cần câu từ đầu đến lưỡi câu lần nữa, chất liệu gì cũng đều là tỉnh phẩm của tỉnh phẩm.

Lại thêm mồi câu, đều làm nàng tốn một đống công phu mới lấy được tinh hoa thiên địa.

Nhưng ngồi đây hơn nửa năm rồi, không hề động đậy một chút nào.

Nàng không cầu Long Ngư, nhưng ít nhất mấy con linh ngư cũng phải cắn câu chứ, ít ra cũng cho nàng chút hi vọng ngồi đây thả câu chứ.

Mà Dịch Phong bên cạnh lại trái ngược hoàn toàn.

Cần câu là cây trúc.

Lưỡi câu là móc sắt.

Câu thì qua loa lơ là.

Môi cũng bới giun dưới đất móc vào.

Nhưng hết lần này đến lần khác, gia hoả này cứ đặt mông xuống là có động tĩnh, một hai lần thì thôi không nói làm gì, ai ngờ nhiều lần như vậy, cứ cầm cần câu lên là có cá.

Sự đối lập này làm tâm thái Phong Thiên Nguyệt trực tiếp đóng băng.

Trong lòng càng ngày càng không bình tĩnh nổi...

"Hít Nàng hít sâu một hơi, vận công pháp, cưỡng ép bản thân mình phải trấn định lại.

Dùng thứ cần câu thấp kém như kia, mồi câu chỉ toàn giun đất thì có thể câu được gì tốt hả, chẳng phải chỉ có tôm tép thôi sao?

Phong Thiên Nguyệt ngươi cần gì mấy thứ rẻ mạt như vậy hả?