Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1174: Thu hoạch lớn.




Mà nàng ngồi ở đây không phải là không có mục đích gì.

Một là muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đây là ai, hai là muốn học trộm một phen.

Nhưng khi nàng đến gần, lão giả chưa bao giờ xua đuổi, cũng không phản ứng, nên Phong Thiên Nguyệt mới ngồi đây tận nửa năm.

Khoảng thời gian nửa năm này, chưa bao giờ thấy lão giả đổi tư thế, cũng chưa từng nâng cán.

Chính nàng cũng vậy, lênh bênh nửa năm vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Chỉ là nàng biết không thể vội vàng được.

Nếu thật sự muốn câu được Long Ngư, ngồi đây một trăm năm thì cũng có khả năng.

Đúng lúc này, một thanh niên áo trắng chen giữa nàng và lão đạo giả kia.

Lông mày nàng hơi nhíu lại.

Cùng một nơi, bình thường tỉ lệ câu được đã phải chia ba chia bốn rồi, người này tới phải chia năm, nàng cực kỳ không vui chút nào.

Tất cả mọi người sẽ cố tránh nơi nào có người, bản thân mình cũng vậy, chỉ có mình thanh niên này cứ đâm vào noi nào đông người.

Nếu cho rằng người này đến đây để câu cá thì nàng không tin.

Ý niệm thay đổi, nàng sinh lòng chán ghét với thanh niên này.

Không chừng ý không nên lời, mượn cớ câu cá để tiếp cận nàng hay gì.

Cũng không phải do nàng tự cao tự đại, chỉ là tình huống này quả thực khiến này nghĩ nhiều một chút.

Vì nàng ở Thiên Vực đã được gọi là "tiên tử, dùng đủ mọi cách để đến gần nàng, rồi chủ động chào hỏi, sau đó vụng trộm hấp dẫn, người như vậy phải nói là nhiều không đếm hết.

Thậm chí là không từ thủ đoạn nào.

Nàng nhìn lại lão giả áo tơi kia một chút.

Dịch Phong hoàn toàn không để ý đến hai người.

Còn nguyên do vì sao hắn ngồi đây, không phải vì nơi này chỉ có hai người thôi sao, so sánh xem, nhất đinh có rất nhiều cá.

Dịch Phong mở không gian giới chỉ ra, móc móc bên trong.

Móc ra một cái cần câu dài một trượng.

Cái cần câu này là do Thiên Địa Môn trên đảo nhỏ chế tạo.

"Ai nha, chỉ còn có một cái.

Dịch Phong nhìn cần câu đơn sơ một chút, rồi im lặng.

Thời gian quá dài, không câu cá thì cũng không biết đi đâu.

Dịch Phong đứng dậy, tìm trong đám cây cô sinh trưởng sau lưng.

Chốc lát sau, Dịch Phong tìm được cọng cỏ tương tự với cây cỏ lau.

Nhớ đến kiếp trước từng câu cá như vậy.

Sau khi Dịch Phong xếp gọn cán cỏ, bắt đầu thử chỗ nước cạn.

Do vì là gà mở, Dịch Phong lơ là vẩy vẩy ba cái, cần câu nhảy lên nhảy xuống nhiều lần, dấy lên từng vòng từng vòng gợn sóng.

Như Dịch Phong thế này không bị người ta chú ý cũng khó.

Thị nữ sau lưng Phong Thiên Nguyệt không nói câu cười khúc khích.

"Tiểu thư, ngài mau nhìn người kia kìa, đúng là quái lại, tới đây câu cá có ai không trang bị tỉnh lương đâu, vậy mà người này cầm một thân trúc để câu cá." Nga đầu kia cười đùa nói: "Hắn có qua loa thế, lại còn tuỳ ý lây cán"

Phong Thiên Nguyệt không nói câu nào.

Nhưng trong lòng càng khẳng định Dịch Phong cơ bản không phải đến đây để câu cá.

Chỉ là lão giat áo tới đầu kia không nói gì, nàng phận kẻ kến sau không chất vấn thì tốt hơn.

"Chà, lấy gì làm mồi câu đây ta?"

Dịch Phong cuối cùng cũng thôi cà lơ cà phất, lại phát hiện mình không hề chuẩn bị mồi câu.

Hắn ảo não không thôi.

Sớm biết vậy lúc tách ra đã xin Phiêu Miểu Hồng một chút rồi.

Nhưng bỗng nhớ ra kiếp trước thường xuyên câu cá bằng giun dế với đám đồng bọn nhỏ dưới quê.

Con nhớ ngày ấy.

Hắn xách thùng nhỏ theo, bên trong đựng đầy giun để câu cá trích, hắn tung tăng đi ra đầu thôn, đụng trúng thôi bên cạnh...

Hắn vĩnh viễn không quên được ánh nhìn trìu mếm mê ly nhìn hắn của thôi bên kia...

Dịch Phong đứng dậy, từ không gian giới chủ lấy cái cuốc chim ra, ngồi ngay nơi tối tăm ẩm ướt dưới đất, đào.

Chỉ chốc lát sau, Dịch Phong đào được bảy tám con giun.

Dịch Phong lấy một cái bình nhỏ ra, bỏ một chút thổ nhưỡng vào trong, sau đó trở lại bên hồ.

Lại lần nữa ngồi xuống bên hồ, Dịch Phong cầm một con giun lên, dùng đoản kiếm cắt làm đôi, phủ lên lưỡi câu.

"Đinh đông!"

Lưỡi câu rơi xuống nước.

Cuối cùng Dịch Phong cũng bắt đầu thả câu.

Mà bên cạnh, tiểu nha đầu sau lưng che cái miệng nhỏ lại.

"Tiểu thư, người mau nhìn cái người kỳ lại kia đi, rõ ràng là dùng giun để câu cá!"

Nha đầu kia không nhịn được chửi bậy nói.

Phong Thiên Nguyệt nhướng mày.

Hơi tức giận một chút.

Dưới cái nhìn của nàng, hành động này của Dịch Phong là khinh nhờn Vân Hồ.

Thánh nhân giáng thế, Vân Hồ chính là lễ vật mà ông trời đưa lễ, thảnh tâm kính nể.

Hơn nữa tất cả sinh vật trong hồ đều là linh vật.

Bởi vậy nên khi thả câu, vô luận là cần câu, tia câu hay lưỡi câu đều phải cùng chất liệu tốt tạo thành, mồi câu cũng rất được xem trọng.

Thế mà.

Dịch Phong dùng một cái thân trúc mà cần câu cũng thôi đi, lại dám dùng loại sinh vật giun dế bẩn thỉu này.

Hành động thô bỉ như thế không xứng với tình cảnh Vân Hồ chút nào, hoàn toàn hạ thấp Vân Hồ, nhất định sẽ bị trời trừng phạt.