Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1145: Xúi quầy.




"Ta nghĩ ra biện pháp rồi."

Bóng đen cầm đầu bỗng nhiên nói.

"Làm sao?"

"Chạy trốn đi!

"Thật đúng là cách hay.."

Hai người liếc nhau, hoá thanh hai đại lưu quang bay ra ngoài với tốc độ khủng khiếp, đồng thời bóng râm trong Khủng Bố Chỉ Sâm cũng bị rút bớp đi.

Dường như chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Khủng Bố Chi Sâm quang minh trở lại.

Dáng dấp tĩnh mịch, khôi phục sinh cơ bừng bừng như trước.

Nước trong thấy đáy, chảy rù rì.

Bên cạch suối nước mọc đầy hoa cỏ, ong bướm chơi đùa bay lượn xung quanh.

Cách đó không xa, có một con thỏ và một con sóc nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng lại nhảy đến trước mặt Dịch Phong, tựa như hiếu kỳ vì sao xuất hiện người lạ ở đây.

Sau đó.

Sóc con nghịch ngợm ôm một quả hạch nên lên đầu Dịch Phong.

Dịch Phong trong giấc mộng mơ màng tỉnh lại.

Sóc con nhìn thấy, cảnh giác vội nhảy ra.

Thẳng cho đến khi Dịch Phong tỉnh táo hoàn toàn không nhìn sóc con nữa, mà đứng dậy đờ đẫn đánh giá xung quanh.

Mắt trần cũng có thể thấy sắc mặt hắn càng lúc càng đen.

"Mẹ nó, nữ nhân này gạt ra sao? Nhìn bầu không khí phía trước kia mà xem, ta còn tưởng trong này khủng bố đầy nguy hiểm thế nào, thì ra lúc trước là do trời tối, chứ cái này thật sự không có khủng bố một chút nào!"

"Ta nói hèn gì đi hơn nửa ngày mà không xảy ra một chút chuyện gì...

"Còn Khủng Bố Chi Sâm gì chứ, khủng bố cái mẹ gì chứ!"

Dịch Phong nghiêm mặt hùng hùng hổ hổ nói, dựa theo cảm giác mà tìm đường cũ chạy ra.

Dọc đường đi, vốn vẫn ôm chút hi vọng cuối cùng.

Hi vọng sẽ đụng phải chút nguy hiểm gì đó.

Nhưng nguy hiểm nhất cũng chỉ bỗng nhiên nhảy ra một con khi, làm hắn một tay giải quyết tận gốc, suýt chút nữa hái được đào nhỉ.

Bên ngoài Khủng Bố Chi Sâm.

Phiêu Miểu Hồng vẫn bị cột trên cây như cũ, nàng đã nghĩ qua vô số biện pháp trốn thoát, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng với tu vi của nàng lại tránh không thoát được một nút buộc đơn giản của Dịch Phong.

Mà trong lòng cũng nghĩ mãi không ra tên nam nhân bí ẩn này rốt cuộc có mục đích gì.

Sao có thể nhét nàng bên ngoài rồi tự mình chạy vào Khủng Bố Chi Sâm chịu chết?

Đã làm như vậy thì bắt nàng làm cái gì?

Chẳng lẽ là vì tìm nữ nhân nào đó chứng kiến hắn oanh liệt chết đi?

Có điều nàng cũng biết, e rằng kết quả là vĩnh viễn không tìm được đáp án.

Theo tình báo nàng biết được, đi vào Khủng Bố Chi Sâm này càng lâu càng nguy hiểm. Nếu vào được một khắc đồng hồ mà chưa ra, chắc chắn là không thể nào ra được.

Mà Dịch Phong đã đi vào được một ngày một đêm, lâu như vậy rồi còn chưa ra, nhất định vẫn còn lạc trong đó.

Cho dù Dịch Phong có mạnh đến thế đi nữa.

Đừng hỏi vì sao nàng biết rõ ràng như vậy, vì mơi này các nàng đã thử nghiệm vô số cao thủ mới có kết quả.

Đương nhiên.

Cụ thể bên trong rốt cuộc có gì, chỉ biết là cực kỳ nguy hiểm thôi.

Trừ trường hợp sau khi đi vào nửa khác đạo tâm sụp đổ, trổ ra thành người điên điên dại dại ra, thì còn lại đều là bị lạc trong đó không có ngoại lệ khác.

Đang lúc nàng thất thần suy nghĩ, không biết bản thân được cởi trói từ lúc nào.

"Ngươi thất thần cái gì, đi thôi!"

Dịch Phong tức giận nói.

Phiêu Miểu Hồng đang thất thần bỗng giật mình hét lên, trừng to hai hắn, nhìn Dịch Phong như nhìn thấy quỷ.

"Sao ngươi trở về được?"

Lần đầu tiên sau khi bị Dịch Phong bắt, nàng giấu không được cảm xúc hỏi Dịch Phong.

Lại bị Dịch Phong xem thường một trận.

"Đã ngủ cả đêm, không về thì ta phải ngủ thêm một đêm nữa sao?"

Nói xong.

Dịch Phong không thèm để ý nữa.

Cầm sợi dây trói Phiêu Miểu Hồng lại, buồn bực kéo nàng rời đi.

Nữ tử phía sau vẫn còn đang đại ra.

Thế rốt cuộc người này đến đây vì mục đích gì?

Còn nữa, sao hắn có thể ở lại Khủng Bố Chi Sầm một này một đêm mà một chút chuyện cũng không xảy ra, còn đi ra bình yên vô sự.

Trong lòng chấn động, khiến nàng vô thức quay đầu nhìn lại Khủng Bố Chi Sâm một chút.

Thực tế chứng minh không nhìn thì không sao, nhìn kỹ càng khiến lòng nàng chấn động không thôi.

Bởi vì Khủng Bố Chi Sâm mang đến cho nàng luồng cảm giác âm u giá lạnh như băng đã không còn nữa. Cái cảm giác không khí u tối bên ngoài cũng biến mất không tăm tích.

Thậm chí, lúc trước chỉ cần nảng nhìn Khủng Bố Chi Sâm một chút thôi đã cảm nhận được cảm giác cưỡng bách uy hiếp, mà bây giờ cảm giác này cũng biến mất như vậy.

Thay vào đó làm một mảnh thanh thản bình yên.

"Sao... sao có thể thế được?"

Khoé miệng nữ tử khẽ nhếch, sau đó lắc đầu liên tục.

Bởi vì nàng vừa nghĩ đến một giả thiết khủng bố, giả thiết, này khiến nàng không thể tin được chính là Dịch Phong đi vào một chuyến đã thanh trừ toàn bộ uy áp bên trong.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Phong lần nữa.

Bóng lưng của người đàn ông này là một mảnh mông lung, đoán không ra, nhìn không thấu...