Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1144: Hành động không theo lẽ thường. (2)




Mà xem ra theo Phiêu Miễu Hồng, mục đích Dịch Phong bắt nàng, đơn giản chỉ muốn biến trong tay này nắm giữ bao nhiêu địa phương cơ duyên.

Mà Khủng Bố Chi Sâm trong tay Phiêu Miểu Hồng được biết là địa phương khủng bố.

"Chà, nghe tên thôi cũng thấy khủng bố"

Sắc mặt Dịch Phong hơi vui lên được chút, sau đó nhìn về phía nữ tử, nhẹ giọng nói: "Vậy phiền ngươi chỉ đường cho ta với!"

"Được!"

Nữ tử mở miệng đáp ứng, trên mặt không lộ ra một chút sợ hãi nào.

Nói xong, nàng nhìn về phía Dịch Phong, muốn nhìn xem Dịch Phong có biểu tình hổn hển thất vọng gì không.

Đáng tiếc là.

Dịch Phong không những không hổn hển, mà ngược lại còn có chút hưng phấn...

Khủng Bố Chi Sâm cách nơi này không xa lắm.

Dịch Phong dẫn theo nữ tử băng ngang qua một cái đại hạp cốc, nửa ngày sau đã tới.

Đi đến bên ngoài rừng rậm, một luồng cảm giác âm trầm xông đến, khiến người rùng mình, trong rừng và ngoài rừng chia ra sự chênh lệch rất rõ ràng.

Bên ngoài mười phần sáng chói, bừng bừng sinh cơ.

Mà bên trong lại âm u đây tử khí, một mảnh tăm tối.

Nơi này thực ra trước đây là một mảnh sơn mạch tương đối bình thương, chính vì Thánh Nhân ra đời ảnh hưởng đến vận mệnh thiên địa, cho nên nơi này mới xảy ra chuyển biến thế này.

Đứng ngoài rừng rậm, nữ tử vấn mặt không biểu tình như cũ.

Nàng đã dự định được giờ phút này Dịch Phong sẽ uy hiếp này, để nàng nói ra địa phương cơ duyên mình biết ở đâu,. không nói sẽ đẩy nàng vào Khủng Bố Chi Sâm.

Nhưng nhất định nàng sẽ không để Dịch Phong được toại nguyên.

Dù sao Khủng Bố Chi Sâm này cũng từ miệng nàng ra, sao nàng lại sợ được?

Cùng lắm thì chết thôi.

Cho nên cũng không muốn phí lời với Dịch Phong, trực tiếp cất bước đi vào Khủng Bố Chi Sâm, dùng hành động chứng minh thái độ của mình.

Thế nhưng.

Nàng vừa mới đặt một bước vào Khủng Bố Chi Sâm, sau lưng đã vang lên âm thanh của Dịch Phong.

"Ngươi làm gì đó?"

Nói xong, một tay Dịch Phong giật nàng về.

"Ngươi đi vào đó làm gì, ngươi cứ đứng đây đợi đi"

Xong rồi, Dịch Phong tiện tay trói Phiêu Miểu Hồng lên cây, sau đó bản thân bước vào Khủng Bố Chi Sâm.

Dù sao thì hắn chưa từng nghĩ đến việc bắt Phiêu Miểu Hồng làm thương tổn nàng, chỉ là mượn nàng để hấp dẫn cừu hận với Hồng Tông mà thôi.

Mà địa phương nguy hiểm như này, tự nhiên Dịch Phong cũng không thể để nàng chịu chết.

Dịch Phong biến mất trong tầm mắt của Phiêu Miểu Hồng.

Phiêu Miểu Hồng bị cột trên cây nghi vấn đầy mặt.

2??

Làm gì đây...

Này, hành động này là sao?

Thoáng cái Phiêu Miểu Hồng choáng váng đầu óc, phát hiện ra bản thân mình thật sự không nhìn thấu được Dịch Phong một chút nào.

"Được, đúng là khủng bố ghê ha!"

Đi vào Khủng Bố Chi Sâm, gió lùa từng bóng cây, nhìn sâu vào trong càng lúc càng tối, đến nỗi mức đưa tay lên cũng không thấy rõ năm ngón.

Cái cảm giác âm u mơ hồ thế này hoàn toàn khiến Dịch Phong sợ hãi cực kỳ.

Nhất là khi thỉnh thoảng trong bóng tối lại truyền đến âm thanh xì xì sào sào, càng kích thích thần kinh của Dịch Phong.

Có điều vậy càng khiến Dịch Phong thêm hưng phấn.

Tuy hoàn cảnh hơi chênh lệch một chút, nhưng nhất định sẽ chết chắc rồi!

Thế nên Dịch Phong cứ đi không có mục đích như vậy.

Hắn cũng không biết đi được bao lâu, chỉ biết đi mệt muốn chết mới đặt mông ngồi xuống.

"Không biết trong cái trừng rậm này rốt cuộc có gì nguy hiểm"

Trong miệng Dịch Phong líu ríu.

Thật sự mệt chết đi được, Dịch Phong dựa thẳng lên lên cây ngủ thiếp đi.

Theo hắn nghĩ thì tốt nhất là ngủ đến chết luôn cho rồi.

Thế mà.

Ngay khi Dịch Phong đang ngủ ngon, hai đạo bóng đen xuất hiện dưới bóng râm, mắt không nhúc nhích nhìn Dịch Phong chằm chằm.

"Sao lại xuất hiện ở đây thế này, chúng ta không đắc tội gì với hắn chứ?"

Một đạo bóng đen trong đó oán hận nói.

"Ngươi hỏi ta thì ta hồi ai giờ, ta cũng buồn bức chứ! Ta cũng đang tự hồi tên này không thù không oán gì với mình, thế mà cái lão này sao lại nhìn chằm chằm vào chúng ta vậy chứ?"

Một đạo bóng đen khác cũng hùng hùng hổ hổ trong miệng.

"Con mẹ nó, chúng ta thật vất vả lắm mới được làm tiểu đội trưởng, quản lý hơn trăm vạn tiểu ma. Con hàng này cứ vơ vét tận gốc như vậy, nếu không phải chúng ta linh trí cao giấu thật tốt, phỏng chừng cũng bị nhổ luôn rồi. Kết quả lại đụng phải hắn, đúng là xúi quẩy mà!"

"Haizz, ngươi đừng có nói mấy lời dài dòng như vậy nữa, ngươi là đại ca thì tốt xấu gì cũng phải nghĩ biện pháp, làm gì ứng phó hắn đi chứ!" Bóng đen trước lại nói.

"Ai nói ta không có hành động ứng phó gì?"

"Là làm gì hả?"

"Ta đang cầu nguyện..."

"Có được gì không?"

"Chắc là... ta cũng không biết nữa."

"Vậy ngươi còn cầu nguyện làm gì?"

"Làm vậy có còn hơn không chứ sao."

"Vậy cũng đúng."

Rất lâu sau.

Tiếng ngáy Dịch Phong càng to, hai bóng đen kia lại không dám làm gì.