Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1098: Nguyên nhân biến mất




"Cảm tạ sao..."

Lâu Bản Vĩ chống cằm đánh giá Tô Ngư Nhi.

Muội tử này là nữ nhi đầu tiên khiến hắn ta thật lòng yêu thích đồng thời không nảy sinh bất kì tà niệm nào, cho nên Lâu Bản Vĩ nhất thời cũng không nghĩ ra muốn báo đáp thế nào.

Vừa định nói một tiếng không có việc gì, đầu chó của Cẩu Tử đã sáp đến.

Liếc mắt nhìn, khẽ nói: "Ca, muội tử, muội tử đấy, Tiểu Ngư Nhi này mười bảy mười tâm mười chín tuổi, nhất định không thiếu hảo bằng hữu"

Nghe vậy.

Cả người Lâu Bản Vĩ run lên.

"khụ khụ, Tiểu Ngư Nhi, nếu ngươi nhất quyết muốn cảm tạ ta, vậy ngươi có nữ bằng hữu không, ví dụ như vây..."

Nói rồi Lâu Bản Vĩ giơ hai tay ra, nâng lên trước ngực mình.

Ý tứ kia biểu đạt rất đúng chỗ.

"Bằng hữu của ta?"

Tô Ngư Nhi chớp mắt, có chút khó hiểu nói: "Lâu ca ca muốn bằng hữu của ta làm gì?"

"Ngươi hỏi câu này quá dư thừa, ca của ta thích tạo phúc cho nhân loại, nhất là nữ nhân" Cẩu Tử bên cạnh nói: "Cho nên gọi bằng hữu ngươi đến đương nhiên là cho nàng ta cơ duyên rồi!"

Tô Ngư Nhi bừng tỉnh hiểu ra gật đầu.

Cắn chiếc răng khểnh, giơ nắm đấm lên nói: "Xin Lâu ca ca yên tâm, tất cả hảo bằng hữu của ta, có người nào tính người đó, đều gọi đến đây hết cho ngươi, nếu mấy nàng ấy không tới cho dù ta có lừa cũng phải lừa các nàng ấy qua đây."

"Tốt tốt tốt, đúng là hảo hài tử"

Lâu Bản Vĩ nhếch môi, không nhịn được xoa đầu Tô Ngư Nhi, lớn tiếng nói: "Tiểu Ngư Nhi, muội tử như ngươi ta nhận chắc rồi, nhớ kỹ, có bất kỳ chuyện phiền phức gì bất kể lúc nào cũng có thể nói với Lâu ca ca, ca ca giúp ngươi giải quyết P "Được, đa tạ ca, vậy ta về trước, đợi ta trở lại nhất định sẽ đưa bằng hữu mình đến"

Nói xong Tô Ngư Nhi giơ ngọn đuốc đi ra ngoài sương đen.

Vân Kiếp Môn.

Khi Tô Ngư Nhi trở về, người của cả cao tầng đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong sương đen xuất hiện nhiều biến cố như vậy, bọn hắn lo sợ Tô Ngư Nhi xảy ra chuyện nguy hiểm.

Với bọn hắn mà nói Tô Ngư Nhi có thể bình an trở về là tốt rồi.

"Tiểu Ngư Nhi, lần này ra ngoài lâu như vậy hẳn không gặp được ma vật gì nguy hiểm phải không?"

Tông chủ Vân Kiếp Môn Quan Lĩnh không nhịn được trìu mến hỏi.

"Nguy hiểm, có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ!"

Tô Ngư Nhi khinh thường nói: "Đám đồ chơi rác rưởi kia, cho dù gặp phải thì thế nào."

Tô Ngư Nhi nhìn chiếc ghế bên cạnh, dựa nửa người nằm xuống, chậm rãi nói.

Lời nói của Tô Ngư Nhi khiến mọi người ở hiện trường không khỏi ngây dại, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Nha đầu này lúc nào thì nói chuyện kiêu ngạo như vậy.

Có điều đối với tiểu đồ đệ khiến mọi người yêu thương nhất này, nhóm người Quan Lĩnh cũng không quản quá nhiều mà lấy ra một thanh trường kiếm lập lòe ánh sáng màu xanh sẫm.

"Nhìn xem, Tiểu Ngư Nhi, lam phong kiếm, trước đây con muốn nó sư tôn đã giúp con lấy được rồi" Vẻ mặt Quan Lĩnh tràn ngập ý cười, thậm chí đã nhìn ra dáng vẻ vui sướng của Tô Ngư Nhi.

Nhưng mà Tô Ngư Nhi chỉ liếc một cái.

"Sư phụ, sau này đừng lấy mấy thứ rác rưởi này chọc con vui vẻ nữa, con không hiếm lạ gì mấy cái này."

Tô Ngư Nhi lười biếng nằm trên ghế, cách lớp y phục vỗ bụng mình.

"Mọi người phải nhớ kỹ, mấy thứ rác rưởi này chẳng có tác dụng gì đâu, thứ hữu dụng chân chính vĩnh viễn chỉ có tiên tinh"

"Tâm nhìn, tầm nhìn của các người phải nâng cao có hiểu hay không"

"Hơn nữa ta phải làm người tà ác nhất toàn thế giới."

"Đúng rồi, thuận tiện nói với các ngươi một tiếng, chẳng phải ma vật ở bình nguyên cự ma đã biến mất sao, nguyên nhân biến mất là do ta làm, ừm, cứ như vậy đi, bổn cô nương phải ngủ trưa trước đã..."

? ?2 Nhóm người Quan Lĩnh mặt đầy dấu hỏi.

Nha đầu này nói bậy bạ gì vậy.

Sao ra ngoài một chuyến cứ như biến thành người khác thế.

Còn giọng điệu khi nói chuyện sao lại khiến người ta muốn đánh như vậy.

"Nha đầu con không sao chứ?"

Quan Lĩnh không nhịn được sờ trán Tô Ngư Nhị, lo lắng hỏi.

"Bỏ đi, nói với các người cũng không hiểu đâu."

Tô Ngư Nhi đứng dậy từ trên ghế, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lão luyện nói: "Dù sao kinh nghiệm giang hồ của các ngươi không đủ, đợi khi nào các ngươi đến được cảnh giới của ta sẽ hiểu thôi"

Nhóm người Quan Lĩnh mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiểu nha đầu này thế mà nói kinh nghiệm giang hồ của bọn hắn không đủ?

Náo loạn sao.

"Được rồi bổn tiểu thư còn có việc, các ngươi bận việc đi"

Tô Ngư Nhi cũng không nói nhiều với bọn hắn, chắp hai tay sau lưng về mặt lão luyện bước ra ngoài.

Nhóm người Quan Lĩnh lau mồ hôi.

Chỉ coi như nha đầu này mắc hội chứng tuổi dậy thì, dù sao mọi người đều biết tâm tính Tô Ngư Nhi không hề thành thục.

Sau khi trở về Tô Ngư Nhi phát thiệp mời rộng rãi, mời mấy hảo bằng hữu của nàng ta đến hẹn.