Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1097: Người tà ác nhất toàn thế giới




Hễ là người nổi lên chút sát tâm, giờ phút này toàn bộ đều chết hết.

Mà chuyện này vừa khéo khiến bọn hắn cảm giác được chỗ khủng khiếp của Lâu Bản Vĩ.

Loại thủ đoạn nhìn thấu lòng người này, quả thật khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.

"Thế nào, có ai nhận ra người đó không?"

Một trưởng lão trong số đó không nhịn được hỏi.

Câu hỏi của trưởng lão đó lập tức khiến người ở hiện trường trầm mặc.

Bởi vì trong lòng bọn hắn biết rõ.

Người trước mắt không phải bất kỳ cao thủ nào trong đạo môn.

Bởi vì mấy cao thủ Đạo cảnh trong ba đại đạo môn, cho dù bọn hắn chưa từng gặp nhưng tuyệt đối đã từng nghe qua.

Nhưng bất kể là thủ đoạn hay dung mạo đều không có ai trùng khớp.

"Đây không phải là chuyện nhỏ!"

"Nói không chừng rất có thể là cao thủ bản thổ!"

Một trưởng lão không nhịn được suy đoán.

"Nhưng mà nơi này là một vùng lao ngục, ở đâu ra cao thủ bản thở mạnh như vậy!" Một trưởng lão khác phản bác.

"Cái này khó nói lắm, sau bát đại chí tôn quả thật là lao ngục, nhưng nếu là trước bát đại chí tôn thì sao?" Trưởng lão kia không nhịn được lên tiếng.

Câu này.

Lập tức thức tỉnh mọi người.

Đúng vậy.

Ai nói trước bát đại chí tôn vùng đất này không có cao thủ siêu cấp sinh ra đồng thời ẩn nấp sau lưng người khác.

"Vùng đất này vốn không phải nơi tầm thường" Lúc này, lại có một trưởng lão may mắn sống sót nói: "Các ngươi đừng quên mục đích chuyến đi lần này của chúng ta"

Nói như vậy.

Mọi người càng thêm bừng tỉnh hiểu ra.

Đúng vậy.

Nơi có thể khiến bọn hắn không ngại xa ngàn vặn dặm vượt qua sương đen vô tận đến đây, bản thân vốn đã đại diện cho sự bất phàm của vùng đất này.

"Nhưng tình huống còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng,"

Trưởng lão kia nói: "Cho nên ta đề nghị, mấy người chúng ta nên rút đầu lại thôi"

"Còn nữa tốt nhất là báo cho người trong môn hạ của mình khách sáo với cửu giới một chút, khoảng thời gian này theo ta được biết đệ tử của các đại tông môn ở vào thực lực mạnh mẽ đã làm rất nhiều chuyện không lên được mặt bàn"

"Đừng để làm đến cuối cùng chúng ta cũng bước vào kết cục của bọn hắn"

Trưởng lão kia nói, nhìn về phía phi thuyền ngã quỵ dưới đất, đồng thời còn chảy máu tươi từ trong khoang thuyền ra.

Nhóm trưởng lão trong lòng hiểu rõ gật đầu, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Sau khi nhóm người đó trở về.

Trừ cao tầng của tông môn mình ra đều ngậm miệng không nói đến chuyện này, cưỡng ép đè chuyện này xuống.

Bởi vì thông qua chuyện này đã ngửi thấy mùi bất thường trong đó.

Đảo Ám Ảnh.

Tô Ngư Nhi có chút khổ não, tuy đi theo Dịch Phong học được rất nhiều kinh nghiệm giang hồ cũng học được thói quen hành vi của Dịch Phong, nhưng nàng ta không cảm giác được nửa phần thỏa mãn.

Học thì học được rồi nhưng không phải con đường của mình.

Bởi vì khi từng ở Vân Kiếp Môn các sư thúc sư bá đã nói với nàng ta, tu luyện cũng được, nhân sinh cũng thế, đều phải tìm được con đường thuộc về chính mình.

"Vậy rốt cuộc ta nên chọn con đường nào thuộc về mình đây."

Tiểu nha đầu gãi đầu rồi nhìn thấy Lâu Bản Vĩ dẫn theo mấy người Cẩu Tử cực kì kiêu ngạo đi tới.

Nàng ta biết Lâu Bản Vĩ là thuộc hạ của cao thủ Dịch Phong, cả ngày đi lại lung tung trên đảo, những người khác trên đảo đều rất tôn kính hắn ta, cho nên Tô Ngư Nhi đang sầu não không nhịn được muốn thỉnh giáo Lâu Bản Vĩ.

"Lâu ca ca Lâu ca ca, Lâu ca ca đẹp trai"

Tô Ngư Nhi vừa chạy bước nhỏ về phía Lâu Bản Vĩ vừa gọi.

Một tiếng ca ca đẹp trai này khiến cả người Lâu Bản Vĩ bay bổng.

Nghe tiếng kêu này xem, chân thành biết mấy.

Thật đúng là hảo nữ hài.

Lâu Bản Vĩ hiếm khi khom lưng, vỗ cánh tay vẻ mặt hào khí nói:

"Tiểu Ngư Nhi, ngươi gọi Lâu ca ca làm gì, có chuyện gì cứ việc nói, Lâu ca ca lo hết"

"Lâu ca ca Lâu ca ca, ta đang rất đau đầu không biết nhân sinh nên đi con đường nào, cũng không biết nên trở thành người thế nào, cho nên cố ý đến hỏi Lâu ca ca đấy." Vẻ mặt Tô Ngư Nhi khổ SỞ nói.

"Chuyện này à!"

Lâu Bản Vĩ chống cắm hỏi: "Vậy phải xem ngươi có yêu cầu gì về phương diện này."

"Đương nhiên là phải khác biệt với mọi người, cái gì lợi hại nhất, xinh đẹp nhất ta đều thích, ta muốn phải độc đáo đặc biệt một chút" Tô Ngư Nhi nói.

"Độc đáo à!"

Lâu Bản Vĩ vỗ đùi nói: "Nếu là như vậy đương nhiên phải làm người tà ác nhất trên toàn thế giới rồi, như vậy cả thế giới đều phải sợ ngươi."

"Người tà ác nhất toàn thế giới?"

Ánh mắt Tô Ngư Nhi sáng lên, dường như trong chớp mắt đã tìm được con đường của mình.

"Được đấy"

"Vậy ta sẽ làm người tà ác nhất toàn thế giới."

Tô Ngư Nhi được Lâu Bản Vĩ dẫn dắt, chớp mắt đã tìm thấy mục tiêu cuộc đời.

"Lâu ca ca, ngươi thật sự quá tuyệt"

Tô Ngư Nhi mừng rỡ nói: "Ngươi giúp ta như vậy, ngươi muốn ta cảm tạ ngươi thế nào đây"