Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1076: Tất cả những gì các ngươi biết. (2)




"Mà từ Dung Đạo Cảnh đến Hợp Đạo Cảnh cần sức mạnh tín ngưỡng, đây là vì sao bọn hắn phải tạo ra cửu giới theo lời các ngươi, vì sao lại xây lên Giới Tường, chẳng qua cũng vì phong toả ém nhẹm mà thôi"

"Chỉ có điều, mặc dù bọn hắn xây Giới Tường này lên là lao tù muốn phong toả các ngươi, nhưng không thể không nói cái này cũng bảo vệ các ngươi, nếu không nơi này đã sớm bị chiếm đóng"

Nói đến đây, Bạch Tuấn khép sách trong tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía đám người Trận lão.

"Lại nói mục đính chúng ta đến nơi này một chút."

"Vì nguyên nhân bởi sương đen, lãnh thổ và tài nguyên có hạn không đủ cho nhiều người sinh tồn và sinh hoạt, phải tìm nơi khác cung cấp đủ cho mọi người mới là điều quan trọng nhất"

"Cho nên nhiệm vụ của chúng ta là vậy, mười năm trước xuất phát, nhờ Phong Linh Thuyền xé màn sương đen vào trong tìm kiếm không mục đích, mãi đến hôm nay mới tìm được các ngươi ở nơi này."

"Cho nên việc chúng ta đến nơi này, đối với mọi người mà nói, là hai bên cùng có lợi."

"Chúng ta tìm lãnh thổ mới, còn các ngươi được bảo vệ"

Nói xong, Bạch Tuấn nhàn nhạt nhìn Trận lão.

"Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, đây không phải xâm lược?"

Trận lão trầm mặt hỏi.

"Vậy phải xem các ngươi đã hiểu thế nào."

Bạch Tuấn thản nhiên nói.

"Vậy nếu chúng ta từ chối thì sao?"

Hùng Thiên trầm giọng hỏi.

"Các ngươi vô phương cự tuyệt."

Bạch Tuấn ngẩng đầu nói: "Mặc dù Triệu Cô nói chuyện khó nghe, nhưng nói không sai"

"Với sức mạnh nhỏ bé của các ngươi, căn bản không chống đỡ được cửu giới. Với phong ấn trận pháp này, chưa tới nửa năm sẽ bị diệt vong."

"Hơn nữa đám ma vật ta vừa mới giết kia, toàn bộ cao thủ cửu giới các ngươi hợp lại, chỉ sợ mài cũng không chết được một con, chứ đừng nói với số lượng vô cùng vô tận của chúng!"

"Cho nên, không phải chúng ta ép các ngươi, mà là các ngươi không thể không làm theo!"

"Tất nhiên ta cũng như vậy."

"Tuy mảnh đất này của các ngươi nghèo khổ thiếu thốn, nhưng tốt xấu gì cũng có thể cho con người sống được"

Đám người Trận lão sắc mặt khó coi.

Nhất thời đứng đây cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Những lời Bạch Tuấn nói với bọn hắn hôm nay, đả kích bọn hắn quá lớn, đến mức ngây người không biết phải tiêu hoá thế nào.

Một lúc sau.

Trận lão ngẩng đầu ánh mắt phức tạp hỏi: "Nếu như, ta nói là nếu như, chúng ta đồng ý lời ngươi nói, sau đó sẽ thế nào?"

"Rất đơn giản"

Bạch Tuấn nói: "Chúng ta sẽ xây truyền tống trận, sẽ đưa nửa người từ bên kia truyền tống tới, trực tiếp cư trú ổn định"

"Mà vì để tiếp nhận nhiều người nhưng không cần thiết phải gây rắc rối, các ngươi chỉ cần tặng hai phần ba cửu giới cho chúng ta, mọi người có thể sinh sống bình thường, không liên quan tới nhau"

"Tất nhiên, chúng ta sẽ xây lại trận pháp ngăn sương đen, đồng thời sẽ có đội ngũ trừ ma đặc biệt, chuyên phụ trách thanh trừ ma vật chạy trốn, bảo vệ sự an toàn của đám người cửu giới các ngươi."

"Không được!"

"Hai phần ba địa vực, cửu giới này sẽ không còn là cửu giới nữa"

Trận lão trầm mặt nói.

"Các ngươi sẽ thay đổi chú ý."

Bạch Tuấn cười nhạt một tiếng, Cửu Giới Thông trong tay vung lên hoá thành tro bụi, thi triển cỗ lực.

Nơi đám người Trận lão đang đứng bỗng có cảm giác có một sức mạnh nào đó đẩy họ ra khỏi linh thuyền.

Sau khi rơi xuống đất, trong đầu họ liền truyền đến một đạo âm.

"Ta chờ đám người các ngươi lần sau đến tìm ta"

Trong thanh âm mang theo sự tự tin nồng đậm.

"Chết tiệt!"

Sắc mặt đám người Trần Hiền âm trầm, gắt gao níu nắm đấm lại, vẻ mặt không cam tâm.

"Trận lão, rốt cuộc chúng ta nên làm sao đây?"

Hùng Thiên không nhịn được hỏi.

"Về tổng bộ Liên Minh trước đã rồi nói sau."

Vẻ mặt Trận lão mệt mỏi, cùng đám người thần sắc chán nản rời đi...

Ám Ảnh Đảo.

Dịch Phong ngày nghỉ đêm làm, hoàn toàn không có ý định quan tâm chuyện khác.

Cho nên trong nhà.

Một vò rượu thuốc ngâm để trên cửa sổ, vẫn không ai để ý đến.

Một.

Hai.

Ba.

Bốn.

Bốn cái đầu từ trong khe cửa lộ ra.

Trong vò rượu, một cái đầu lâu hàm dưới mở ra, tràn đầy xúc động.

Thấy thế, bốn thứ kia vội vã lặng lẽ đi từ cửa vào trong.

"Suyt!"

cẩu tử dựng móng chó lên, liếc mắt ra hiệu với đám đằng sau.

Những người còn lại gật đầu, đi theo Cẩu Tử đến bên cạnh bình rượu.

"Làm sao bây giờ cầu ca?"

Dạ Phong Ngô Công nhỏ giọng thì thầm hỏi.

"Phải nghĩ cách nhanh đưa đại ca ra khỏi bình rượu cái đã!" Vẻ mặt Cẩu Tử ngưng trọng nói.

"Vậy thì nên làm cách nào đây?"

Dạ Phong Ngô Công không nhịn được hỏi.

"Không thì đập vỡ cái vò rượu này đi?" Nãi Tề bên cạnh ngu ngơ hỏi.

"Đập con mẹ ngươi!"

Cẩu tử nhảy dựng lên cho Nãi Tê một đạp, đập lên đầu Nãi Tê.

"Ngươi nghĩ gì vậy hả? Đây là bình rượu do chính chủ nhân tạo ra, muốn đạp bể, muốn chết người sao?"

"Còn nữa nếu đạp nát vụn rồi sao?"

Cẩu Tử dạy dỗ.