"Không được."
Sắc mặt Trận lão phát lạnh.
Đây không phải là xâm lược trắng trợn sao?
"Không được?"
"Lão đầu, ngươi chưa rõ tình huống sao?" Thanh niên kia cười lạnh nói: "Cả cửu giới các ngươi hợp lại, e rằng cũng không đánh bại được đám ma vật cấp thấp kia, sức mạnh đâu ra để các ngươi cự tuyệt, lấy cái gì mà cự tuyệt?"
"Ngươi..."
Vẻ mặt đám người Hùng Thiên đầy dữ tợn, mắt nhìn chòng chọc vào thanh niên đang nói chuyện.
"Triệu Cô, ngươi cần gì phải nôn nóng như vậy?" Bạch Tuấn đứng cạnh thong thả nói: "Muốn thay đổi nhận thức trong lòng bọn hắn, thì cần phải kiên nhẫn, không bằng uống một chén trà đi Ị?
"Hừ, Bạch Tuấn ngươi không cần làm bộ dáng âm dương quái khí ở trước mặt ta, ngươi đã có kiên nhẫn thì cứ tiếp tục lôi kéo với bọn hắn, còn ta không rảnh"
Triệu Cô hừ lạnh một tiếng, nói: "Bây giờ, không bằng để ta xem xét xung quanh nơi này một chút, biết đâu phát hiện được thứ gì tốt."
Nói xong, Triệu Cô giương miệng cười, sau đó bay thẳng ra ngoài linh thuyền.
Đám thanh niên nam nữ còn lại thấy thế, cũng theo sau Triệu Cô, ồn ào bay ra ngoài.
"Chậc chậc, nơi này quá kém"
"Nếu ta đánh một chưởng xuống đây, có khi bay mất một mảnh lớn!"
"Ha ha, vậy ngươi thử một cái xem..."
"Có điều không khí nơi này trong lành thật"
"Ta mặc kệ không khí trong lành thế nào, chỉ muốn nhìn xem, có cái lò nào hữu dụng hay không..."
Đám người Trận lão nghe xong, mặt mày nôn nóng, muốn tới ngăn, nhưng với thực lực của bọn họ đừng nói ngăn, ngay cả lần theo dấu vết còn không đến nơi đến chốn, đám người Triệu Cô đã biến mất không tăm tích.
"Các ngươi không cần sốt ruột đâu."
"Bởi vì các ngươi có muốn ngăn cũng không ngăn được!"
Bạch Tuấn lạnh nhạt nói.
"Các ngươi, rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?" Trận lão trầm mặt hỏi.
"Ta nói, yên tâm đừng nóng nảy!"
Bạch Tuấn lại ngâm trà, đồng thời từ tốn mạch lạc nói: "Con người ta không giống bọn hắn, rất kiên nhẫn"
"Cho nên mới ở lại, ta sẽ một năm một mười giải quyết nghi ngờ của các ngươi!"
Đám người Trận lão nhìn về phía hắn.
"Đầu tiên phải nói sơ với các ngươi, cảnh giới chân chính!"
"Cảnh giới thật sự, được chia thành Ngũ Nhân Cảnh, sau Ngũ Nhân Cảnh là Cửu Kiếp Cảnh, sau Cửu Kiếp Cảnh là Đạo Cảnh!"
Nhâm nhỉ hớp nước trà, Bạch Tuấn lại mở quyển Cửu Giới Thông ra.
"Ngũ Nhân Cảnh - trải qua rèn luyện xác thịt cơ bản thì phía sau là Ngũ Nhân Cảnh. Ngũ Nhân Cảnh tổng cộng chia thành năm cảnh giới. Nhìn chung theo nhận thức của các ngươi thì toàn bộ Ngũ Nhân Cảnh này, đơn giản chính là những cảnh giới trước cảnh giới Chân Tiên, cái này, ta không thể khái quát hết được."
"Cửu Kiếp Cảnh - tổng cộng có chín tầng kiếp cảnh. Cảnh giới Nhân Tiên đến Huyền Tiên của các ngươi, đại khái chính là mở rộng của Nhất Kiếp Cảnh. Các ngươi gọi Huyền Tiên cửu chuyển kiếp nạn, kỳ thực chỉ là một tầng tiểu kiếp của Nhất Kiếp Cảnh.
Mà Nhị Kiếp Cảnh nói chung là từ Huyền Tiên Cảnh đến Chân Tiên tầng chín mươi chín của các ngươi. Thứ các ngươi gọi là Thần chỉ kiếp nạn của Chân Tiên tầng chín mươi chín, thật ra chỉ là kiếp nạn của Nhị Kiếp Cảnh mà thôi. Mà dựa theo hệ thống tu vi của các ngươi, chỉ tới Nhị Kiếp Cảnh thôi, trong mắt các ngươi Tam Kiếp Cảnh sẽ gọi là thần..."
Nói đến đây, Bạch Tuấn ý vị thâm trường cười một tiếng.
"Sau Kiếp Cảnh là Đạo Cảnh - Đạo Cảnh có bốn tầng: Xúc Đạo, Dung Đạo, Hợp Đạo, Chứng Đạo! Cảnh giới cõ này, ta cũng không cần giải thích nhiều với các ngươi, dù sao cũng quá xa xôi so với các ngươi."
Nghe Bạch Tuấn giới thiệu xong.
Cả đám Trận lão Hùng Thiên như đang nằm mơ.
Vẻ mặt không thể tin nổi. Nếu đúng là vậy thì địa vị của bọn hắn quá nhỏ bé.
"Có tin hay không là chuyện của các ngươi."
Bạch Tuấn cười nhạt nói: "Để nói với các ngươi về nguồn gốc của màn sương đen kia."
"Là vì một đoạn tay bị ô nhiễm của vũ trụ rơi xuống. Toàn bộ tinh vân, trừ một số địa phương nhỏ, phần lớn đều bị sương đen ăn mòn" Bạch Tuấn từ tốn nói.
"Chuyện này chúng ta biết, không cần ngươi nhiều lời"
Trận lão ngẩn đầu, phản bác.
Bạch Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: "Các ngươi biết cũng không có gì bất ngờ, nhưng các ngươi có nghĩ tới việc vì sao mình lại biết không?"
Đám người Trận lão sững sốt.
Cái này bọn hắn thật sự không biết, chỉ nghe truyền thuyết mà thôi.
"Chẳng qua là vì chủ tử của các ngươi muốn các ngươi biết mà thôi" Bạch Tuấn từ tốn nói: "Còn về nguyên nhân, khó mà nói, có thể là cảm thấy muốn buông tha cho các ngươi, nên mới cho các ngươi biết một chút chân tướng"
"Không đúng. Nếu đúng theo ý ngươi, chẳng phải Đại Bát Chí Tôn còn sống sao?" Hùng Thiên bắt được trọng điểm hỏi: "Cửu giới chúng ta được sáng lập hơn mấy trăm ngàn vạn năm, không lẽ nói bọn họ đã sống hàng ngàn vạn năm?"
"Đâu chỉ có vậy?" Bạch Tuấn từ tốn nói: "Đám người Lâm Kiều Trần Vũ, cho dù toàn bộ vân tinh, cũng đều có tiếng tăm lừng lẫy, thậm chí có thể nói thật với các ngươi, lúc bọn hắn tạo ra cửu giới của các ngươi, chính là Dung Đạo Cảnh!"