Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1073: Cùng đi đi. (2)




Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy, trên chiếc linh thuyền kia, có hơn mười nam nữ trẻ tuổi đứng sừng sững.

Đúng lúc này.

Dưới linh thuyền, một con ma vật tứ chi công kềnh xuất hiện.

Chính là thứ mà đám người Trận lão nghĩ biết bao biện pháp cũng không tiêu diệt được, có lẽ nghe thấy động tĩnh của linh thuyền nên mới chạy đến đây.

Ma vật xuất hiện, hấp dẫn sự chú ý của đám người kia.

Trong đó có một thanh niên áo bào trắng, hơi động mắt một chút, cứ thế đạp từng bước trên bầu trời, mặt đất co rút lại thong dong đi xuống.

Ánh mắt chán ghét nhìn ma vật, sau đó ngón tay nhẹ nhàng nâng lên.

Liên thấy một tia sáng từ xa xuyên thẳng vào.

Sau đó đám người Trận lão kinh hãi chứng kiến, thứ ma vật làm bọn hắn và cửu giới bất lực, lại bị một ngón tay của thanh niên này xuyên thủng.

"Cái gì?"

Đám người Trận lão trừng to hai mắt, da đầu run rẩy tế dại không thôi.

Một màn này trước mắt, làm nhận thức của bọn họ có phần bị phá vỡ.

Giết chết Chân Tiên tầng bốn mươi chỉ bằng một ngón tay, chuyện này trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ.

Những người này rốt cuộc là ai?

Vì sao lại mạnh như thế? !

Trong lúc bọn họ đang kinh hãi, liền phát hiện ra, một luồng thần niệm mạnh mẽ từ trên người thanh niên này phóng ra.

Sau đó.

Ánh mắt thanh niên dừng trên người Trận lão bọn hắn.

"Tại hạ là Bạch Tuấn, không biết trong các vị ai làm chủ, mời lên linh thuyền tụ họp một chút!"

Thanh niên nói xong, đã về linh thuyền trước.

"Trận lão, ý của bọn hắn là sao?" Hùng Thiên hỏi: "Có đi hay không?"

Trận lão suy nghĩ một chút, rồi lặng lẽ gật gật đầu.

"Trận lão nên cân nhắc thêm đã" Trần Hiền vội nói: "Ngộ nhỡ lừa đảo gây bất lợi cho ngài thì sao?"

"Cũng không hẳn lừa đảo gì, nếu bọn hắn thực sự muốn ra tay với chúng ta, ngươi nghĩ bọn họ cần phải làm chuyện thừa thải này sao?" Trận lão nói, lông mày nhíu chặt, lúc này đây trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc.

"Trận lão, xem ra ta nên đi cùng với ngươi!"

Hùng Thiên nói.

"Đừng. Hay cứ để ta và Trần Hiền đi cùng Trận lão đi!" Hoang Chấn nói: "Ngộ nhỡ có chuyện gì thì Trừ Ma Liên Minh còn có Hùng Thiên đại ca chống đỡ."

Thế nhưng.

Trong lúc mọi người ở đây bất phân thắng bại, một đạo truyền âm trực tiếp truyền đến tai mọi người.

"Cùng đi đi!"

"Tiểu tử này nghe lén chúng ta nói chuyện!"

Hoang Chấn lập tức nổi giận đùng đùng.

"Không được nói bậy!" Trận lão vội vàng quát lại, nói: "Sức mạnh vi tôn, với thực lực của đối phương, sợ rằng chúng ta còn phải gọi một tiếng tiền bối, nếu muốn biết chúng ta nói gì chỉ cần một câu thần niệm"

"Đối phương đã mời, mọi người cùng theo luôn đi!"

Trận lão chống quải trượng đi trước.

Bởi vì hắn hiểu rõ, nếu đối phương muốn gây khó dễ cho bọn hắn, thì có lên hay không lên linh thuyền, kết quả cũng như nhau.

Đảm người Trừ Ma Liên Minh, từng bước đi theo Trận lão, từng bước lên linh thuyền.

Sau khi lên thuyền, đám người Trận lão tụm quanh một chỗ, đánh giá mọi người.

Hơn mười nam nữ trẻ tuổi trước mắt, làm bọn hắn không nhìn ra chút nội tình nào.

Càng kinh hãi hơn chính là, mấy tên hộ vệ đứng cạnh, cũng làm bọn hắn cảm thấy sâu không lường được.

"Các ngươi là người ngoại vực?"

Ánh mắt đục ngầu của Trận lão khẽ động, hỏi.

"Ngoại vực?"

Ngoại trừ Bạch Tuấn ra, hơn mười thanh niên nam nữ còn lại trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường, trực tiếp hừ lạnh đi qua một bên.

"Ngoại vực, là các ngươi nói sai rồi!"

Bạch Tuấn mặt không gợn sóng, từ tốn hỏi: "Chúng ta vốn là người cùng một thế giới, sao lại nói là ngoại vực?"

Trận lão nhướng mày, chắp hai tay lên.

"Vị tiền bối này, lời này của ngươi chắc là nói đùa"

"Cửu giới chúng ta và vô số các cấp bậc địa vị thấp hơn khác tạo thành một giới, từ xưa đến nay vốn đã như vậy!" Trận lão nói như đinh chặt sắt, đồng thời trong lòng cũng sáng tỏ, e rằng đây chính là người ngoại vực trong truyền thuyết.

Bạch Tuấn không nhiều lời, bàn tay vung lên.

Tiên Nguyên bắt đầu phun trào xuống, một hình ảnh hiện ra trước mặt Trận lão.

Trong hình.

Một quả cầu nâu xanh đan xen xoay quanh trong không gian.

"Đây là tinh cầu, là thế giới của chúng ta, ngươi nhìn xem màu vàng đất chính là lục địa, màu xanh là đại dương!"

Bạch Tuấn chỉ vào một điểm trên khối đại lục.

"Mà các ngươi..."

Bàn tay Bạch Tuấn lại hơi điểm nhẹ.

Dừng ở lục địa nơi gần biển.

"Vị trí của các ngươi, chính là nơi này, một hòn đảo nhỏ..."

Nói xong, Bạch Tuấn tự rót cho mình một chén trà, nhâm nhi thưởng thức.

Mà đám người Trận lão, trợn tròn mắt, cả đám đều rơi vào trạng thái không bình tĩnh nổi.

Bởi vì lời nói của thanh niên này, quả thật làm tam quan của bọn hắn sụp đổ.

Thế giới của bọn hắn, cơ bản không phải là thế giới?

Mà thế giới này thật sự chỉ là một hòn đảo?

Chuyện này, làm sao có thể được? ??

Mọi người đều lắc đầu, xôn xao bàn tán không thể tin được.