Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1062: Đừng quên còn có ta




Nhưng mà.

Nhìn dáng vẻ mong đợi của nhóm người Tằng Hiền, Dịch Phong mới nhớ ra hình như trước mặt bọn hắn mình là một cao nhân.

Dù sao, cũng là Kim Tiên 60+.

Đám chim non này đến hỏi hắn cũng là chuyện bình thường.

"Ờm.."

"Chuyện này à."

Dịch Phong an ủi mọi người nói: "Các ngươi không cần ở đây lo lắng"

"Loạn thế tự có anh hùng ra đời"

Phất tay một cái, Dịch Phong khoác lác lung tung.

Dù sao lời xưa nói rất hay, loạn thế xuất anh hùng mà đúng không.

Cổ đại ở kiếp trước, trải qua biết bao thời loạn thế chẳng phải đều có người tài ba xuất hiện sao.

Tuy hắn cũng biết có thể không thích hợp với thế giới huyền ảo này.

Nhưng bây giờ chẳng phải cũng là không trâu bắt chó đi cày, khoác lác bậy bạ vài câu sao...

"Tiền bối, ý của ngài là sẽ có người đến cứu thế?"

Gương mặt nhóm người Tằng Hiền lộ vẻ kích động.

"Ừm, đúng vậy, sẽ có thôi."

Dịch Phong khoác lác một cách nghiêm trang, cũng chỉ có thể an ủi mọi người như vậy.

"Cho nên các ngươi không cần nghĩ nhiều, hưởng ứng bên trên kêu gọi là được, phát huy sức mạnh tông môn các ngươi, nên trừ ma thì trừ ma, nên chờ lệnh thì chờ lệnh"

Dịch Phong nói.

"Vâng"

"Chúng ta hiểu rồi."

"Cám ơn tiền bối tiết lộ thiên cơ, chúng ta cáo lui"

Nhìn Thi Thanh Vũ ở ngoài cửa mãi không tiến vào, mọi người rất thức thời rời khỏi.

Cao nhân đã nói cho bọn hắn biết thiên cơ, cũng không thể cản trở phu thê hai người họ cùng nhau làm gì gì đó được...

Sau khi đám người Tằng Hiền rời đi.

Thi Thanh Vũ đứng trước cửa chần chừ không dám tiến lên.

Bây giờ nàng ta hoàn toàn không biết nên đối mặt với đại lão tuyệt thế Dịch Phong như thế nào nữa.

Dịch Phong liếc mắt đã nhìn thấy nàng ta.

"Ôi chao!"

"Thi tông chủ cuối cùng cũng xuất quan rồi."

Gương mặt Dịch Phong tràn ngập kinh ngạc vui mừng nói.

"Thi Thanh Vũ bái kiến tiền bối"

Thi Thanh Vũ vội vàng khom lưng cúi đầu, nếu đã biết thực lực của Dịch Phong, nàng ta nhất định không thể tiếp xúc với Dịch Phong bình thường như trước được.

"Văn bối thật sự không biết thực lực của tiền bối, cho nên khi trước mới... mong tiền bối tha tội..."

"Thi tông chủ khách sáo rồi, cái gì tiền bối hay không chứ" Dịch Phong cười tủm tỉm nói, lòng bàn tay xoa vào nhau.

"Đa tạ tiền bối"

Thi Thanh Vũ cúi đầu, dư quang nhìn thấy gương mặt của Dịch Phong có chút xuất thần.

Thực ra về mặt ý nghĩa đây là lần đầu tiên nàng ta chân chính đánh giá Dịch Phong.

Lúc này nghiêm túc đánh giá.

Mới phát hiện Dịch Phong khí chất xuất trần, nhất cử nhất động dường như mang theo cảm giác tách biệt khỏi thế gian, vốn dĩ ngũ quan của hắn đã rất đẹp còn phối hợp cùng khí chất này, rất khó để không thu hút người khác.

Nhất là sau khi Dịch Phong đã lộ ra thực lực, thái độ không chút kiêu ngạo bình dị dễ gần càng khiến người ta động lòng.

Nàng ta thầm hận mình nên nhìn ra manh mối từ sớm mới phải.

Dù sao người xuất trần như Dịch Phong, khi đó hẳn nhìn ra được tuyệt đối không phải người tầm thường.

Đồng thời nàng ta rất cảm kích Dịch Phong.

Một năm nay nàng ta thật sự rất mệt rất mệt.

Mệt mỏi phân tranh của tông môn.

Bởi vì nàng ta chung quy cũng là phận nữ lưu, với loại người như đại trưởng lão mà nói nàng ta cuối cùng chỉ là một hậu bối, tuy nàng ta dựa vào thực lực thủ đoạn đi lên vị trí tông chủ, nhưng cả tông môn này nàng ta không có người để tin tưởng.

Nếu không có Dịch Phong e rằng bây giờ nàng ta đã hãm sâu vào tranh đấu tông môn, làm gì bền chắc như sắt thép giống lúc này.

Thậm chí loại người vô lại như nhị trưởng lão tam trưởng lão cũng cung kính với nàng ta, đây là chuyện trước đây gần như không thể nào xảy ra.

"Đa tạ tiền bối giúp vãn bối giải quyết phân tranh tông môn"

Nghĩ đến đây Thi Thanh Vũ lại cảm tạ thêm lần nữa.

"Khách sáo rồi khách sáo rồi, không cần cảm tạ"

Dịch Phong vội vàng nói.

Sau đó.

Không khí trở nên xấu hổ.

Thi Thanh Vũ dùng dư quang liếc nhìn Dịch Phong, sau khi nói xong lời cảm tạ nàng ta hoàn toàn không biết nên nói gì với Dịch Phong, lðỡ như nói nhiều khiến vị này không vui thì phải làm sao.

Tuy người ngoài nhìn vào hai người họ là vị hôn phu vị hôn thê, nhưng nàng ta hiểu rõ giữa hai người hoàn toàn không có quan hệ gì cả, e rằng Dịch Phong hoàn toàn không thể nào nhìn trúng nàng ta.

Dịch Phong đảo tròng mắt, thỉnh thoảng liếc nhìn Thi Thanh Vũ.

Nữ nhân này.

Còn chưa trả tiền sao?

Có cần mở miệng hỏi không.

Hình như cũng không tốt lắm, người ta cũng đâu có nói không đưa cho ngươi.

Cho nên vẫn nên đợi thôi, đợi nàng ta tự mình lên tiếng!

Trong bầu không khí xấu hổ như vậy, Thi Thanh Vũ như ngồi trên bàn chông.

Nhưng khi phát giác ánh mắt Dịch Phong thỉnh thoảng nhìn qua, gương mặt xinh đẹp của nàng ta khẽ ửng đỏ, đầu càng cúi thấp hơn.

Trừ phi.

Hắn đối với mình...

Nếu không một đại lão như vậy, cho dù du ngoạn tìm vui sao lại cố tình đến chỗ nàng ta?