Thi Thanh Vũ xem tông chủ của Bách Luyện Tông như là thuộc hạ của Thiên Bá Tông, hiểu rõ lợi hại trong đó!
Nhưng bọn hắn vừa nói...
Dịch Phong thế mà...
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng kinh ngạc mở đến mức có thể nhét vừa một quả táo.
Nhưng người bên cạnh rõ ràng là không quan tâm đến phản ứng của nàng.
Theo bọn hắn thấy, Thi tông chủ đúng là không tử tế. Chuyện đã thế này mà còn giả bộ.
Cùng lúc đó, lão tổ Thiên Bá Tông Tằng Hiền ngồi trên ghế đầu vội vàng bổ sung: "Ngươi sao lại quên nói chuyện quan trọng nhất là năm con yêu thú hộ sơn kia chứ?"
Yêu thú kia là vật bọn hắn đặt trên đầu quả tim đó trời!
Chuyện quan trọng như vậy, nhất định phải nói ra.
Dịch đại nhân không biết sao suýt nữa đả thương mệnh căn của bọn chúng, nhưng mà có cho lão bà hắn biết cũng như nhau.
Thổi gió bên gối, uy lực so với mồm mép bọn hắn nói ra còn lớn hơn.
Nói không chừng có thể làm Dịch đại nhân cảm thấy áy náy, sau đó nói ra sự tình Linh giới biết đâu có khả năng cho bọn hắn chủ kiến.
Đặng Triều bên cạnh lập tức ngầm hiểu.
Hai huynh đệ bọn họ, Tằng Hiền chỉ cần đanh rắm hắn cũng có thể nghe ra người kia hít được bao nhiêu linh khí trong một năm nay!
"Chính là vậy đấy!
Đặng Triều căng giọng khoa trương nói: "Yêu thú hộ sơn của chúng ta, đều là tâm huyết của lão tổ tông từ rất nhiều năm trước giữ lại!"
"Không nghĩ tới nha, không nghĩ tới nha, suýt chút nữa đã vào Ị?
nồi sắt của Dịch đại nhân "May sao được vài con sống sót, mà vết thương phía sau vẫn còn để lại bóng ma tâm lý, mỗi ngày núp ở trong ổ run rẩy."
"Nghiêm trọng nhất là có một con còn ồn ào muốn tự sát..."
"Tất nhiên, không phải chúng ta trách Dịch đại nhân!" Trần Hiền ngồi bân vội vã bổ sung: "Được Dịch đại nhân ăn là phúc khí của bọn nó!"
"Đúng thế, chính vậy đấy."
Đặng Triều bên cạnh hùa theo: "Ý của chúng ta là Dịch đại nhân cực kỳ lợi hại, không có ý tứ gì khác, Thi tông chủ không nên suy nghĩ nhiều."
Người bên cạnh thì thầm nói Dịch Phong lợi hại đến mức nào.
Từng câu từng lời, chui vào trong lỗ tai Thi Thanh Vũ.
Như từng hạt hoa tiêu cay nóng, làm đầu óc nàng tê dại mơ hồ.
Nàng tiện tay đưa người về, rõ ràng... rõ ràng...
Lợi hại thế sao...
Thời gian nàng bế quan, không chỉ làm Bách Luyện Tông chia năm xẻ bảy thống nhất, còn làm vô số các tông môn cùng cấp cúi đầu xưng thần.
Thậm chỉ.
Còn làm cho các thượng cấp tông môn nhường nàng, tông môn quan trọng bậc nhất - Thiên Bá Tông, thần phục hắn.
Tiếng thảo luận bên cạnh càng lúc càng lớn.
"Lão đại trâu bò như vậy, ít nhất cũng phải đạt Chân Tiên tầng thứ hai mươi!"
Có vị tông chủ nào đó đưa tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại hai ngón lắc lư.
"Tính như rắm, tầng hai mươi cái gì, theo ta thấy, chắc chắn là tầng ba mươi."
"Dù sao cũng cao chứ không thấp hơn, đến cùng là bao nhiêu, chỉ có trời mới biết?"
"E rằng quỷ cũng không biết"
"Mặc kệ, dù sao thì lão đại vẫn trâu bò như vậy!"
Thi Thanh Vũ nhắm mắt lại, lời thì thầm lải nhải bên tai làm nàng vẫn còn khiếp sợ thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Sau một hồi chấn kinh cực độ, nàng mới từ từ bình tĩnh trở lại.
Kèm theo sự yên lặng tịnh mịch.
Hắn lợi hại như thế, vậy mà nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm lo lắng cho hắn không ngừng.
Ngay cả lúc bế quan cũng lo lắng cho hắn.
Chuyện đầu tiên sau khi đi ra là tìm hắn.
Sợ hắn chịu dù chỉ một chút tổn thương.
Giờ phút này hồi tưởng lại, Thi Thanh Vũ cảm thấy bản thân mình lo lắng cho hắn như vậy, buồn cười cực kỳ.
Tựa như tôm tép nhãi nhép.
Rõ rằng hắn lợi hại như vậy, sao lại giấu giếm nàng kỹ như thế.
Nghĩ đến đây, Thi Thanh Vũ cảm thấy bản thân như diễn vở hài kịch.
Nàng từ từ mở mắt, trong mắt là nét bình tĩnh cười tự giễu.
Mà thôi, đối với hắn mà nói, có lẽ không có khả năng yêu mình.
Dù sao với sự tồn tại lợi hại như hắn, mình chỉ như hạt cát nhỏ bé.
Bản thân hai người không có bất kỳ quan hệ gì.
Hôn ước cũng chỉ là giao dịch mà thôi.
Thậm chí đối với giao dịch này, chỉ sợ vì vị này rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nên nhàm chán tìm một thú vui thôi!
Trong sự chờ đợi nôn nóng của mọi người.
Cuối cùng Dịch Phong đã ngủ dậy.
Nhất thờ trong viện chen chúc đông đúc.
"Xin tiền bối làm chủ cho chúng ta"
Tằng Hiền dẫn dắt mọi người chắp tay thi lễ, cung kính nói.
? ??
Dịch Phong còn đang ngáy ngủ chưa tỉnh táo, tay cầm bức thư màu đỏ nghe nhóm người Tằng Hiền kể lể, gương mặt tràn ngập vẻ ngơ ngác.
Bla bla.
Cái gì với cái gì thế này!
Mẹ nó hắn chỉ mới ngủ trưa một giấc thôi, cả đám người chạy tới nói với hắn thế giới sắp bị hủy diệt?
Còn hỏi ý kiến của hắn?
Hắn làm sao có ý kiến được, bản thân hắn cũng hoảng loạn không thôi.