Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1018: Nhìn thấy con chim kia không




Tô Bạch liếc nhìn.

Quả thật không dễ bắt.

Nhìn con chim kia có lẽ là thần thú của Thiên Bá Tông, không phải Bách Luyện Tông bọn hắn có thể so sánh được.

Thực lực của hắn ta, không dễ nói.

"Đương nhiên cũng không phải sợ, đến khi đó nếu thật sự muốn ăn ta sẽ cho ngươi chút đồ, đảm bảo ngươi đánh xuống ngay."

Dịch Phong cười nói, một con chim lớn như vậy còn bay cao đến thế, chỉ đơn thuần dựa vào bắt là không được, phải dùng cung tiễn để bắn.

Tô Bạch nghe vậy kinh ngạc.

Không biết đại nhân lại dạy hắn ta thủ đoạn khủng khiếp thế nào.

Nhưng mà.

Vào lúc hai người đang trò chuyện sôi nổi, lại phát hiện trên đỉnh đầu có bốn con mắt đang nhìn chằm chằm bọn hắn.

"A, sao các ngươi lại xuống đây?" Dịch Phong xoay người hỏi.

"Nếu không thì sao?"

Sắc mặt Giang Tả âm trầm có thể nặn ra nước, rít từng câu từng chữ trong kẽ răng: "Ta còn đang muốn hỏi các ngươi đây, sao mới hơn hai trăm bậc đã dừng lại rồi"

"Nè nè nè, ngươi có ý gì?"

Dịch Phong cảm nhận được giọng điệu bất hảo của Giang Tả, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống không nhịn được hờn giận nói: "Cái gì mà mới hơn hai trăm bậc, lẽ nào hơn hai trăm bậc vẫn chưa đủ sao?"

"Ngươi cũng không nghĩ xem bậc thang này cao thế nào!"

"Mười bậc là một tầng lầu."

"Ta leo hơn hai trăm bậc, tương đương trèo hơn hai mươi tầng lâu rồi đấy"

"Còn chưa đủ sao?"

Dịch Phong hỏi ngược lại.

"Ngươi ngươi ngươi..."

Giang Tả tức đến mặt mũi đỏ bừng, hận không thể tát Dịch Phong.

Nhưng bất kể nói thế nào Dịch Phong cũng là nam nhân của Thi Thanh Vũ, thân phận địa vị đều cao hơn hắn ta, hắn ta cũng không dám dĩ hạ phạm thượng.

Nhưng hắn ta thật sự tức giận.

Người ta một hơi leo đến đỉnh, hai ngươi hai khắc chỉ leo được hơn hai trăm bậc, không chỉ không xấu hổ còn lấy làm vinh hạnh, mặt mũi đâu.

Có thấy xấu hổ không!

Mẹ nó còn nói chuyện con chim với một tiểu tạp dịch.

Trong pháp trận sương mù lan tràn, chẳng có con gì lấy đâu ra chim "Được rồi, vậy rốt cuộc ngươi có thể leo hay không!"

Giang Tả nhịn lửa giận trong lòng, hỏi.

"Nói kiểu gì vậy hả, ta là nam nhân của tông chủ ngươi, ngươi khách sáo cho ta một chút" Dịch Phong liếc hắn ta, không nhịn được nói: "Cả đường đi hoặc là xụ mặt hoặc là lải nhải, ngươi có biết ngươi phiền lắm không, ngươi còn như vậy nữa cẩn thận sau này ta xử lý ngươi."

Sắc mặt Giang Tả vặn vẹo.

Hắn ta không nhìn rõ quanh co trong đó, càng không nhìn ra Dịch Phong và Thi Thanh Vũ chỉ là giả mạo.

Cho nên nghe câu này của Dịch Phong, quả thật hắn ta có chút kiêng kị.

Bất kể thế nào Dịch Phong cũng là nam nhân của Thi Thanh Vũ.

Hắn ta là thuộc hạ, quả thật không nên có thái độ này.

"Vậy xin hỏi cô gia, ngươi có thể leo thang được không?"

Tả Giang ép mình cúi đầu, hỏi.

Nhưng trong lòng hắn ta vẫn rất tức giận.

Tại sao.

Nữ trung hào kiệt như tông chủ lại tìm một người như vậy!

"Có thể"

"Bây giờ nghỉ một lúc, có thể đi rồi."

Dịch Phong chậm rãi leo lên, tiếp tục đi về trước.

Lần này Giang Tả và Giang Hữu không chạy phía trước nữa mà theo sau Dịch Phong, chỉ sợ Dịch Phong leo mấy trăm bậc lại dừng lại.

Quả nhiên.

Lo lắng của hai người không phải không có lý, thậm chí còn chưa đến trăm bậc chỉ mới hơn tám mươi bậc, Dịch Phong đã xòe tay thở hổn hển.

"A, không được rồi, ta không ổn rồi, phải nghỉ ngơi một chút!"

Dịch Phong chống tay trên bậc thang, thở dốc nói.

Vừa khéo.

Có mấy người của tông môn khác cũng đang leo thang, ném ánh mắt qua bên này.

Ánh mắt đó.

Nhìn mà da đầu Giang Tả Giang Hữu tê dại.

Mất mặt.

Quá mất mặt.

May mà mấy tông môn đó không có liên quan đến Bách Luyện Tông, cho nên hai người không nói hai lời một trái một phái đỡ cánh tay của Dịch Phong leo lên trên.

Nếu để Dịch Phong lên núi với dáng vẻ này, đợi hắn leo lên e rằng cuộc thi đã kết thúc.

Cả đoạn đường.

Hai người không dám dừng lại chút nào, chỉ muốn nhanh chóng lên núi cho xong.

Không lâu sau một nhóm bốn người cuối cùng đã lên núi.

"Mết chệt được mệt chết được, biết trước đã không đến" Dịch Phong dựa vào cái cây bên cạnh, thở hổn hển nói.

Dáng vẻ này của Dịch Phong khiến hai người kia nghẹn lời đến cực điểm.

Chỉ như vậy còn tham gia cuộc thi sao.

Nhưng mà khiến hai người kinh ngạc là vậy mà Tô Bạch cũng một hơi theo bọn hắn leo lên đây.

Đây là tiểu tạp dịch mà.

"Tiểu tạp dịch này có chút bản lĩnh, nói không chừng thiên phú không tệ" Giang Hữu nói: "Có thể tự mình lên núi đủ để trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Bá Tông rồi."

"Tuổi tác không lớn quả thật là hạt giống tốt."

Giang Tả cũng cho là như vậy.

Suy nghĩ một lúc, Giang Tả bước qua đi đến trước mặt Tô Bạch.

"Ta nhớ ngươi tên Tô Bạch phải không?" Giang Tả nói.

"Ừm"

Tô Bạch gật đầu.

"Ta thấy ngươi có thể một hơi theo chúng ta lên núi cũng là một hạt giống không tệ, đợi lần này sau khi trở về Bách Luyện Tông, có hứng thú để chỗ ta làm việc không?" Giang Tả chìa cành ô liu ra nói: "Nếu biểu hiện tốt ta đích thân nhận ngươi làm đệ tử, cũng chưa chắc không được."