Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1017: Chắc không phải ngươi leo không nổi đấy chứ? (2)




"Ừm!"

Giang Tả gật đầu, hai người đi đến cầu thang lại phát hiện Dịch Phong không đi theo.

Hai người quay đầu lại nhìn về phía Dịch Phong, hỏi: "Còn ngây ra đó làm gì?"

"Nhiều bậc thang như vậy, phải leo lên trên?"

Dịch Phong chỉ vào sơn môn Thiên Bá Tông, trừng mắt hỏi.

"Nếu không thì sao, không nghe thấy lời nói vừa rồi của hộ pháp thượng tông à?" Giang Tả tức giận nói, dường như nhớ đến gì đó lại không nhịn được kinh ngạc hỏi: "Chắc không phải ngươi leo không nổi đấy chứ?"

"Đương nhiên là leo không nổi!"

Dịch Phong nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đã lên tiếng: "Cầu thang quỷ quái này vừa nhìn đã biết có mấy ngàn bậc, leo lên chẳng phải mệt chết sao?"

Nghe vậy.

Sắc mặt Giang Tả và Giang Hữu âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.

Mẹ nó chứ.

Ngay cả cầu thang sơn môn cũng không leo lên được, còn đến tham gia thi đấu?

Đến khi thật sự thi đấu sẽ mất mặt biết mấy?

Vào giờ phút này hai người suýt nữa nảy sinh suy nghĩ muốn bỏ chạy, nhưng nghĩ lại rời khỏi Bách Luyện Tông hai người cũng chẳng có nơi nào để đi, lúc này mới căng da đầu nhẫn nhịn.

"Xuất phát trước đi, ngươi có thể leo bao nhiêu thì leo, thật sự không leo được nữa hai huynh đệ chúng ta tự nhiên sẽ giúp ngươi." Sắc mặt Giang Tả khó coi nói.

Nói xong Giang Tả Giang Hữu dẫn đầu đi trước.

"Mẹ nó biết sớm đã không đến đây rồi"

Nhìn thấy Giang Tả Giang Hữu bắt đầu leo cầu thang, Dịch Phong bĩu môi, trong giọng mắng chửi hùng hổ bấy giờ mới không tình nguyện leo cầu thang.

Mà Tô Bạch cũng thành thật đi sau lưng Dịch Phong.

"Nhớ kỹ, tự mình leo lên trước, nếu thật sự không lên được nữa Ị?

thì hãy gọi ta Giang Tả lại dặn dò Dịch Phong lần nữa.

"Được được được."

"Đừng nói chuyện với ta, ta leo cầu thang không muốn nói chuyện"

Vừa leo được mấy bậc, Dịch Phong đã chống hai chân không kiên nhẫn nói.

Giang Tả gật đầu.

Hiển nhiên cũng có lòng muốn xem thử rốt cuộc Dịch Phong có thể leo được bao nhiêu bậc, cũng coi như có chút hiểu biết về thực lực thật sự của Dịch Phong.

Hai huynh đệ nhìn nhau, đi vể phía sơn môn nhanh như gió.

Hai huynh đệ một hơi leo được năm ngàn bậc mới dừng lại, sắc mặt như thường, mặt không đỏ tim không đập.

Nói thế nào bọn hắn cũng là hộ pháp của Bách Luyện Tông, cũng có thực lực Nhật Nguyệt tiên cảnh gần với Chân Tiên, cầu thang cấp bậc này không gây áp lực gì cho bọn hắn.

"Cho dù có vô dụng đến mấy, cũng có thể leo được năm ngàn bậc nhỉ"

Giang Tả chậm rãi nói.

Quay đầu nhìn xuống bên dưới, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Dịch Phong.

Bởi vì bậc thang đã ở trong một pháp trận nhất định, những pháp trận này che chắn ngũ cảm của mọi người, cho nên dùng mắt thường nhìn qua tầm nhìn cũng không quá trăm trượng.

"Ờm, ngồi xếp bằng ở đây chờ thôi!"

Giang Hữu nói.

Nói xong hai huynh đệ ngồi xếp bằng tại chỗ, bước vào trạng thái tu luyện nạp khí.

Nhưng mà.

Tiên khí trong cơ thể bọn hắn vận chuyển mấy vòng trong kinh mạch, khoảng hai khắc trôi qua hoàn toàn không đợi được Dịch Phong.

Cúi đầu nhìn xuống chân núi, cũng vẫn không thấy Dịch Phong đâu.

Hai huynh đệ ngơ ngác.

Tiểu tử này chắc không phải phế như vậy chứ, thật sự ngay cả năm ngàn bậc cũng không leo nổi?

Hai người sắc mặt khó coi nhanh chóng quay đầu tìm Dịch Phong.

Người khác leo thang tuy nhanh nhưng cũng có không ít người đến sau, nếu để những tông môn khác nhìn thấy người Bách Luyện Tông bọn hắn phái tới tham gia thi đấu ngay cả cầu thang sơn môn cũng không leo nổi, vậy thì mất mặt biết mấy?

Cho dù Dịch Phong mất mặt được, hai người bọn hắn đi cùng cũng không mất mặt nổi.

Hai người đi xuống, muốn nhìn thấy bóng dáng Dịch Phong.

Nhưng mà.

Bọn hắn xuống bốn ngàn bậc cũng không thấy bóng dáng Dịch Phong đâu.

Lại xuống tiếp.

Ba ngàn bậc.

Vẫn không có ai.

Hai ngàn bậc...

Một ngàn bậc...

Ngay cả cọng lông cũng chẳng thấy.

Sắc mặt hai huynh đệ đen thui.

Mẹ nó chứ, một ngàn bậc cũng không leo nổi, phải phế đến mức nào chứ.

Hai người buồn bực căng da đầu đi xuống.

Càng đi xuống tìm, trái tim càng lạnh lẽo.

Tám trăm bậc... sáu trăm bậc... bốn trăm bậc... ba trăm bậc... đều không thấy bóng dáng của Dịch Phong.

Sau khi tiếp tục đi xuống, cuối cùng ở chỗ hai trăm lẻ mấy bậc, tìm được Dịch Phong.

Dịch Phong lúc này đang mềm nhũn ngồi dưới đất, hổn hển thở dốc.

Mà Tô Bạch bên cạnh đang quạt cho Dịch Phong.

"Bạch à, vẫn là người trẻ tuổi như các ngươi tốt hơn" Hưởng thụ gió mát Tô Bạch phe phẩy, lúc này Dịch Phong mới dễ chịu hơn không ít, cảm khái tán thưởng nói.

"Haha, đại nhân nói đùa với ta rồi" Tô Bạch gãi đầu cười, không nghĩ gì cả, chỉ chuyên tâm quạt cho Dịch Phong.

"Nhìn xem, thấy con chim kia không?"

Nghiêng người dựa trên bậc thang, Dịch Phong chỉ con chim lớn bay qua đám mây ở phía xa kia nói: "Sống ở trong núi nhất định có hương vị hoang dã chân chính, ăn vào mùi vị chắc chắn tuyệt nhất"

"Sao vậy, đại nhân muốn ăn sao?"

Tô Bạch nhìn về phía xa hỏi.

"Làm xong thi đấu gì đó trước rồi tính sau." Dịch Phong cười nói:

"Dù sao ngươi muốn bắt nó cũng không dễ.