Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1004: Giả thành tôn tử




"Thiến Thiến, tạm biệt"

Cũng không còn gặp lại nữa.

Nhưng mà.

Ngay khi Tô Bạch sắp rời đi, lại bị một tiếng quát khẽ sau lưng cắt ngang.

"Khoan đất"

Tô Bạch chậm rãi quay đầu nhìn về phía thành chủ Trần Siêu Tiền.

"Có việc?"

"Đương nhiên, bây giờ ngươi còn chưa đi được!"

Trần Siêu Tiền nói, liếc mắt ra hiệu cho người xung quanh, hộ vệ phủ thành chủ lập tức bao vây.

Không nhìn vòng vây xung quanh, Tô Bạch lạnh lùng hỏi: "Dám hỏi thành chủ, tại sao ta không thể đi?"

Trần Siêu Tiền cười lạnh.

"Muốn đi cũng được, đặt bảo kiếm trong tay ngươi xuống"

Tô Bạch nói: "Bảo kiếm này là ta mang tới, chẳng lẽ ngươi muốn ăn cướp trắng trợn sao?"

Trần Siêu Tiền nặng nề hừ lạnh một tiếng, lời lẽ chính nghĩa cao giọng nói.

"Ai nói bảo kiếm này là do ngươi mang tới, đó rõ ràng tiên khí tổ truyền của Trần gia ta, mà ngươi lại dám làm chuyện trộm cướp trước mặt mọi người trong ngày đại hỉ của Trần gia ta, thật coi Trần gia chúng ta mắt mù rồi sao?"

Sau khi nói xong, ông ta nhìn về phía Trần Uy, hỏi: "Con ta, đây có phải là tiên khí tổ truyền của Trần gia ta không?"

Trần Uy chỉ khựng lại một lúc, bèn lớn tiếng phụ họa nói: "Không sai phụ thân, đây quả thực chính là tiên khí tổ truyền của Trần gia ta!"

Sau đó hắn ta chỉ Tô Bạch, nghiêm nghị quát: "Mau trả lại tiên khí của nhà ta, nếu không hôm nay ngươi đừng mơ sống sót ra khỏi phủ thành chủ!"

Tô Bạch nghe vậy lại ngửa mặt lên trời cười lớn.

Hắn ta không ngờ vậy mà lại có người có thể vô sỉ đến mức này.

"Tô Bạch, ngươi cười cái gì, chẳng lẽ bổn thành chủ còn có thể vu oan ngươi hay sao?"

Nói rồi Trần Siêu Tiền xoay về phía nhóm người: "Mọi người phân xử thử xem, hắn ta chỉ là một tiểu tạp dịch làm sao có thể có được tiên khí đỉnh cấp?"

Đảm người bên dưới liên tục phụ họa.

"Trần thành chủ nói đúng, đây hoàn toàn không phải là đồ của Tô Bạch"

"Tô Bạch, mau giao tiên khí ra, nếu không không cần thành chủ đại nhân động thủ, lão phu cũng sẽ chém người thành ngàn mảnh!"

"Tiên khí này rõ ràng là đồ của phủ thành chủ, mấy ngày trước khi ta đến trưng bày, thành chủ đại nhân còn lấy ra cho ta nhìn Trong làn sóng giọng nói thảo phạt của nhóm người, Liễu Thiến Thiến đi đến gần Tô Bạch.

Nhỏ giọng nói: "Tô Bạch, huynh... huynh vẫn nên giao bảo kiếm này ra đi"

Tô Bạch cười vui vẻ, hỏi: "Thế nào, ngay cả nàng cũng cho rằng bảo kiếm này là vật tổ truyền của Trần gia à?"

Liễu Thiến Thiến không dám nhìn vào mắt Tô Bạch, chỉ cúi đầu.

Nhỏ giọng nói: "Trứng chọi đá..."

Tất cả mọi người ở đây, thực ra trong lòng đều biết rõ.

Tiên khí đỉnh cấp này, chính là đồ của Tô Bạch.

Nhưng ở thế giới lấy thực lực vi tôn này, sức mạnh chính là vương đạo.

Trần Siêu Tiền chính là cường giả Nhật Nguyệt tiên cảnh đỉnh cấp.

Cho dù biết rõ ông ta chỉ hươu bảo ngựa, đám người này cũng không dám vạch trần, đồng thời còn lên tiếng phụ họa.

"Hay cho một câu lấy trứng chọi đá!"

Tô Bạch chậm rãi quay người, giơ bảo kiếm qua đỉnh đầu: "Tiên khí đỉnh cấp ở đây, có gan thì đến lấy đi!"

Trần Siêu Tiền cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi tự mình muốn chết, vậy không thể trách ta được!"

Nói xong, phất tay một cái.

Mười mấy tên cao thủ Huyền Tiên cảnh xung quanh cùng lao vể phía Tô Bạch.

Mà chính vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng Tô Bạch sẽ bị hộ vệ phủ thành chủ bắt giữ ngay lập tức.

Chỉ thấy cả người Tô Bạch khẽ động, cũng không thấy hắn ta có động tác gì, mười mấy cao thủ đều hộc máu bay ra ngoài.

"Tiểu tử thối, cũng có bản lĩnh đấy, để bổn thành chủ đích thân chiếu cố ngươi!"

Khẽ quát một tiếng, linh lực quanh người Trần Siêu Tiền bộc phát.

Chỉ một ngón tay về phía Tô Bạch.

Đầu ngón tay xẹt qua không khí, thậm chí xé toạc không gian bằng một vết xước.

Nếu một ngón tay này chạm trúng, cho dù là cường giả tinh thần tiên cảnh, cũng phải chết ngay lập tức.

Nhưng mà Tô Bạch lại không biến sắc.

Bàn tay rút bảo kiếm ra, kiếm khí phóng đi như ngựa.

Một lúc sau.

Trần Siêu Tiền lập tức truyền ra tiếng kêu rên.

"Cánh tay của ta!"

Lúc này nhóm người mới phát hiện, một kiếm của Tô Bạch trực tiếp chặt đứt cánh tay của Trần Siêu Tiền!

Nhìn thấy cảnh này.

Mắt hạnh của Liễu Thiến Thiến trợn to, hai tay bịt chặt mũi miệng, không để cho mình kêu thành tiếng.

Sự mạnh mẽ của Tô Bạch, thậm chí khiến nàng ta cảm thấy vô cùng lạ lẫm Đây là phế vật ngu dốt vụng về khi trước sao?

"Cha!"

Thấy phụ thân bị thương, Trần Uy vội vàng chạy tới đỡ ông ta.

Trần Siêu Tiền cắn răng, lấy một cây sáo ngọc từ trong ngực ra, nói: "Mau gọi lão tổ!"

Ông ta không ngờ, sự mạnh mẽ của Tô Bạch đã vượt qua tưởng tượng của ông ta.

Kế hoạch lúc này, cũng chỉ có thể gọi lão tổ đến mới có thể đối phó được.

"Vâng vâng!"

Trần Uy vội vàng hấp tấp nhận sáo ngọc, ra sức thổi.

Không lâu sau, giữa không trung, đột nhiên xé toạc một khe nứt.

Một vị lão giả tóc bạc mặc áo bào đen, bước ra từ bên trong khe nứt.