Theo Em Đi Ra Biển Lắng Nghe

Chương 6




Khí trời không tốt lắm, mây đen trầm trầm đè nén trên bầu trời phi trường. Không khí phòng chờ có phần xao động lo lắng, không biết máy bay có thể đúng giờ cất cánh hay không.

Anh phát cho cô tin nhắn, anh cũng đã ra phi trường.

Chưa tới ba giờ nữa, cả hai sẽ gặp mặt nhau ở một địa phương tên gọi là Thanh Đài. Chuyến bay của anh tới trước, anh nói anh sẽ chờ cô ở phi trường rồi cùng nhau đi về nhà trọ.

Anh đang đặt phòng trên trang web khách sạn Hải Âu. Đây là nhà trọ kiểu gia đình, địa điểm đều ở ven biển, cảnh vật xung quanh rất đẹp, bước ra vài bước đã là bờ cát. Cát Thanh Đài chủ yếu là màu trắng, lòng bàn chân đạp lên mềm mại thích thú vô cùng.

Cô lại hít sâu một lần nữa.

"Bão sẽ đổ bộ lên đất liền sao?" Cô nghe được có người đang bàn luận. Bên ngoài cửa kính lớn, hàng cây cao lớn đang chao đảo.

"Trước mắt chỉ là suy đoán, lần này cơn bão có vẻ kỳ lạ, di chuyển rất chậm."

"Lần trước ở Đài Loan nó hoành hành hơn chín tiếng đồng hồ, tổn thất nghiêm trọng. Nhưng chờ nó lên được đất liền cũng không nhanh vậy. Chuyến bay không phải chịu ảnh hưởng đâu."

Vừa dứt lời, radio đã phát ra thông báo chuyến bay bắt đầu khởi hành.

Cô nhìn lại điện thoại di động, không gọi điện, không nhắn tin, tắt máy, đi về phía cửa lên máy bay.

Nữ tiếp viên hàng không mới vừa đưa thức uống xong là máy bay bắt đầu lắc lư, tiếng hành lý va đập vào nhau vang lên, ghế ngồi lay động dữ dội. Cơ trưởng trấn an mọi người, máy bay chỉ gặp phải luồng khí lưu, sẽ nhanh chóng bình thường trở lại.

Qua mười phút, cơ trưởng lại cất giọng áy náy: vì ảnh hưởng của cơn bão, mưa giông dưới Thanh Đài rất lớn, máy bay không cách nào hạ xuống được, chỉ có thể tạm thời đổi phương hướng hạ xuống một phi trường khác.

Trong khoang máy bay mọi người đều kinh ngạc.

Cô hốt hoảng lấy ra điện thoại di động, nữ tiếp viên hàng không lắc đầu xin lỗi với cô, nhắc nhở mọi người nịt chặt giây an toàn, máy bay sẽ phải lập tức hạ xuống.

Bầu trời giữa trưa sâu thăm thẳm, đen kịch như ban đêm, mưa to trắng xóa hệt như tinh bột mì, rơi mãi không dứt.

Phi trường sắp xếp cho tất cả lữ khách đi x era nội thành. Theo tin tức khí tượng mới nhất, cơn bão đã ở phần duyên hải tỉnh Sơn Đông, đang di chuyển đến Thanh Đài. Trong vòng hai ngày, tất cả các chuyến bay đưa đi Thanh Đài đều ngừng lại.

Không khí bên trong xe thật lạnh, mặt dán vào cửa sổ thủy tinh thấy rét buốt .

Không biết máy bay của anh có ngừng bay không, hay là đổi xuống phi trường khác, điện thoại di động của anh vẫn không liên lạc được.

Khoảng thời gian này phải trông ngóng chờ đợi thật vô cùng sốt ruột.

Tìm khách sạn ở, dùng điện thoại cố định gọi lại di động cho anh, vẫn không gọi được. Cô đi ra dịch vụ internet, kiểm tra xem anh có để lại tin nhắn hay email gì cho cô không.

Không có nhắn lại, không có email.

Cô lặng lẽ rời khỏi phòng Internet.

Bên ngoài tiếng mưa gió không ngừng, thế giới đi theo cô từ từ xám xịt.

Thị trấn xa lạ, đường đi lạ lẫm, tiếng địa phương càng xa lạ. Cô mua tờ bản đồ địa phương, kêu xe ra ga xe lửa.

Vé xe lửa đi Thanh Đài đã bán hết hai ngày nay, chỉ còn cho hai ngày sau đó . Cô mua .

Dù có gì xảy ra cũng không ngăn được cô đi Thanh Đài. Biết rằng có thể không cách nào cùng thưởng ngoạn cảnh đẹp nơi đó với anh, nhưng cô sẽ không vì bất kỳ lý do gì để mình phải tiếc nuối.