Mưa là tượng trưng của nỗi buồn thăm thẳm. Biển là tượng trưng cho tình rộng bao la. Một tình yêu bắt đầu bằng sự tươi đẹp, nhưng kết thúc là một nỗi u buồn. Biển vào khi bình minh tươi đẹp là thế, tràn đầy sức sống là thế. Cớ sao khi biển rơi vào khung cảnh hoàng hôn ấm áp, vẫn đẹp như thế, nhưng tại sao lại mang nặng nỗi thê lương?
Mưa rơi là đang khóc than cho một cuộc tình đầy đau khổ, vậy còn sóng biển là đang đi đâu về đâu? Cô thích biển. Anh cũng thích biển. Vì anh và cũng là vì cô. Đôi khi, những ai rơi vào tình yêu chỉ mong muốn có thể tìm đến cho mình và người ấy một điểm chung thống nhất. Đối với anh và cô, đó là biển. Biển cuồn cuộn như sóng dữ, có lúc lại nhẹ nhàng tựa như mặt hồ phẳng lặng. Nơi đây, có bóng dáng một ai đó đứng chờ một ai đó. Vậy mà, cớ sao chờ hoài, chờ mãi, người đó cũng không trở về?
Mặc dù đau đớn, nhưng có một người vẫn mãi yêu một người. Mặc dù khổ sở, nhưng có một người vẫn cứ mãi đợi chờ một người. Lặng lẽ chờ đợi, lặng lẽ đau, lặng lẽ tự mình làm tổn thương mình. Đã đến lúc ta nên đè nén lòng yêu thương, đặt dấu chấm hết cho tất cả.