Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 88: Bị dọa sợ




Đến khuya thì Mộng Khiết mới trở về căn biệt thự của gia đình. Nhỡ rõ là lúc đi vẫn bật đèn mà bây giờ nhà tối om. Chắc là mất điện nhỉ?

Cô bước vào nhà còn đang định đi lên cầu thang thì bị một bóng đen bịt miệng. Thật chí ngay cả các tự vệ bản thân thì lúc này cũng chả nghĩ ra được gì. Cô còn bị hắn ta sờ soạng khắp người. Mộng Khiết sợ hãi run cả người, cô cố gắng thế nào cũng chả thể thoát khỏi tên biến thái này. Còn bị hắn liếm láp ở cổ rồi trườn xuống dưới ngực cô. Mộng Khiết rơi nước mắt mà không thể lên tiếng, người cô run đến nỗi đứng không vững.

Đột nhiên tên đó nhấc cô đi lên trên tầng. Vào căn phòng còn đặt cô ngồi xuống giường rồi đi ra bật đèn lên. Mộng Khiết vừa nhìn thấy người trước mặt mình mà còn run hơn.

- Anh?

- Biết sợ rồi sao?

Tử Sâm đến gần lau nước mắt cho Mộng Khiết. Cô mèo nhỏ này vẫn còn run sau khi bị anh dọa sợ. Mộng Khiết ôm lấy Tử Sâm khóc lớn, vừa nãy cô sợ muốn chết. Nếu thật sự là một tên nào đó chắc cô đi chết cho xong.

- Trứng thối...hức...làm người ta...

- Biết sợ mà gan vẫn còn lớn lắm đấy. Ai nói em đi mà không bảo với anh câu nào. Trừng phạt một chút đã sợ rồi, nhỡ đâu không phải anh mà là người khác biết em ở đây một mình thì sao? Ngốc hết chỗ nói.

- Là anh ngốc ý...Em ở đây suốt có sao đâu. Tại anh, là do anh hết.

Mộng Khiết khóc lóc còn đưa tay đánh Tử Sâm. Ban nãy còn suýt nữa sợ muốn ngất đi cho xong, nếu không phải là Tử Sâm thì chắc Mộng Khiết thì cắn lưỡi tự tử cho rồi.

Nhìn cô gái nhỏ khóc đến thảm như vậy thì Tử Sâm đành bế cô ngồi vào lòng mình lau nước mắt cho cô. Anh đưa tay vuốt tóc dỗ dành cô mèo mít ướt này.

- Được rồi, là anh sai. Không nên dọa em sợ như vậy. Nhưng từ lần sau đi đâu có thể nói với anh một tiếng, anh sợ em xảy ra chuyện gì.

- Có anh mới là người khiến em xảy ra chuyện gì ý...hức...tên xấu xa, đáng ghét.

- Được rồi, anh sai. Ngoan, đừng khóc nữa. Nói cho anh biết sao lại đến đây?

Mộng Khiết nghe vậy dụi mặt vào người Tử Sâm. Cô giống như một đứa trẻ đang cần được vỗ về vậy. Thật muốn có người để cô giãi bày tâm sự mấy ngày hôm nay.

Cô ngước lên nhìn Tử Sâm rồi đưa tay ôm lấy người anh.

- Có chuyện gì sao?

- Ừm.



- Nói cho anh nghe đi.

Mộng Khiết im lặng một hồi lâu, trong căn phòng chỉ nghe thấy tiếng sụt sịt mũi của cô. Đưa tay nghịch cúc áo của Tử Sâm một lúc rồi Mộng Khiết mới lên tiếng.

- Băng - bạn của em đang phải nằm viện.

- Là cô bé trước đây?

- Ừm.

- Nhưng tại sao lại nằm viện?

- Bị bắn.

Nghe Mộng Khiết nói vậy thì Tử Sâm có chút bất ngờ. Trước khi anh cũng có dạy Băng môn học Thiên văn. Có thể nhìn ra Băng là một cô bé tốt bụng, còn thông minh nữa. Hiếm có được một ai như cô bé này. Thậm chí Tử Sâm còn nghĩ sẽ không có ai ghét cô bé này được vì cô bé này hoàn hảo về mọi mặt. Nhưng anh đâu biết người hoàn hảo thì sẽ bị ghét theo cách của người hoàn hảo. Mà họ chả cần có lí do chính đáng để ghét, họ thích ghét thì ghét thôi.

- Nhưng mà sao lại bị vậy?

- Anh trai em...là do anh ấy.

Mộng Khiết lại bắt đầu nghẹn ngào lại, cô xoay người úp mặt vào ngực của Tử Sâm. Không muốn nói thêm điều gì vì cô hôm nay đã khóc quá nhiều rồi. Mà chỉ cần nghĩ đến chuyện của Băng và anh trai mình thì Mộng Khiết lại nghẹn cứng cổ họng chả thể nói thêm được điều gì.

Tử Sâm thấy vậy liền ôm chặt lấy cô, cảm giác dạo gần đây xung quanh Mộng Khiết xảy ra thật nhiều việc. Anh không muốn cô gái của mình phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ muốn cô có thể tươi cười mà không có âu lo gì.

- Ngoan, không khóc. Đi ngủ đi, sáng mai anh đưa em đến thăm cô ấy.

Mộng Khiết gật đầu, cô dụi mặt vào áo Tử Sâm lau nước mắt rồi ngồi thẳng dậy. Đi đến phía tủ quần áo cầm lấy bồ đồ ngủ để thay. Còn đang định bước vào phòng tắm thì thấy Tử Sâm cũng đi theo mình. Cô nhíu mày nhìn anh.

- Em đi tắm, anh đi theo làm gì?

- Sợ em nghĩ quẩn đó mà.

Nhìn mặt Tử Sâm thì Mộng Khiết thừa đoán ra ý đồ của anh. Cái con cáo già này, nói dối không chớp mắt luôn. Thật muốn chặt cụt đuôi của hắn mà.

- Em đang nghĩ cách nào để tống cổ anh về nước đấy.

- Lặn lội bay qua đây với em còn bỏ bê công việc, đến đây thì lại bị em đuổi về. Trái tim của anh cũng biết đau đấy.



- À ha, thì ra anh cũng có trái tim à? Em còn nghĩ anh dùng gạch đá để thay cho tim đấy.

- Muốn biết rõ sao không sờ thử?

Tử Sâm tiến lại gần đưa tay Mộng Khiết chạm vào ngực trái của mình. Khoảng cách gần đến nỗi Mộng Khiết cảm nhận còn có thể nghe thấy tiếng tim đang đập nhanh của Tử Sâm. Cô đờ đẫn mất vài giây rồi nhanh chóng rụt tay lại.

- Anh...qua phòng khác ngủ đi. Em phải đi tắm rồi.

Nói xong Mộng Khiết liền đóng mạnh cửa lại. Cô vội vàng ngâm mình trong nước để quên đi chuyện ban nãy. Không biết là do hơi nóng của nước hay do cô mà mặt Mộng Khiết đã đỏ ửng lên.

Tắm xong đi ra ngoài thì thấy Tử Sâm đang nằm trên giường của mình, Mộng Khiết đi đến kéo tay anh dậy.

- Em làm gì đấy?

- Đây là phòng của em, anh qua phòng khác mà ngủ.

- Ồn ào.

Tử Sâm không nhiều lời liền kéo Mộng Khiết nằm xuống cùng mình. Đưa chăn lên đắp cho cô nhưng Mộng Khiết giãy giụa không chịu. Tử Sâm đành phải giữ hai tay cô, xoay người chống tay cúi xuống nhìn cô.

- Còn giãy nữa thì đừng trách anh đấy. Biết là dạo này anh đang phải nhịn để ăn chay không? Đừng có làm điều gì ngốc nghếch nữa, biết chưa?

- Anh...

- Hay là muốn?

- Không muốn, không muốn. Anh nằm xuống ngủ đi, em không bắt anh rời khỏi phòng là được chứ gì?

- Biết thức thời rồi đấy.

Tử Sâm nằm xuống ôm lấy Mộng Khiết để ngủ. Nhưng mùi hương trên người cô khiến anh chả thể nào ngủ nổi. Nói đúng hơn là kể từ lần đầu tiên làm chuyện đó với Mộng Khiết đến nay thì Tử Sâm không có làm với cô thêm bất kỳ lần nào nữa. Cảm giác cứ mỗi lần gặp Mộng Khiết liền muốn đè cô ra để làm nhưng lại phải cố kìm nén xuống.

Nhưng Mộng Khiết cảm thấy gì đó đấy nhô lên ở đùi cô. Với độ hiểu biết của mình thì Mộng Khiết biết rõ là cái gì nhưng cô không dám lên tiếng vì sợ Tử Sâm sẽ làm với cô thật. Tốt nhất là im lặng.

Đang nằm im thì Tử Sâm đứng dậy rời khỏi giường. Anh đi vào phòng tắm xả nước thật lâu. Mộng Khiết cũng ngồi dậy xem sao nhưng nghe thấy tiếng mở cửa thì cô liền nằm xuống đắp chăn lại. Tử Sâm đi đến vuốt má Mộng Khiết cười khổ, chỉ vì sợ cô đau nên anh không dám tùy tiện. Đành đi ra sofa nằm xuống ngủ. Mộng Khiết nằm trên giường nhưng khóe môi cô cong lên, đáng yêu chết đi mất!