Mộng Khiết rất muốn gặp ba mình nhưng cô có ra lệnh hay bắt Hoàng Bách phải đưa cô đến gặp ông thì Hoàng Bách đều tắt máy hoặc xin lỗi.
Cô ngồi đăm chiêu suy nghĩ về việc lần này, cái tên khốn kiếp đó chỉ mong hắn đừng xuất hiện trên đời này. Nếu cô nghe theo lời ba mình mà bỏ hắn ta như vậy có phải tốt hơn rồi không. Tên khốn nạn đó.
Mà nói đến thì lại nhớ chính anh ta bắt ba của cô. Nếu vậy thì anh ta biết chỗ giam giữ ba của mình. Mộng Khiết dù không muốn nhưng cô vẫn lấy chìa khóa xe rồi lái xe đến nhà Tử Sâm. Đợi anh rời khỏi nhà liền đi theo phía sau.
Chiếc xe của Tử Sâm đi nhanh trên đường lớn. Mộng Khiết phải tăng tốc độ để đuổi kịp với anh.
Cô mải chú ý đi theo sau xe của Tử Sâm. Thấy xe anh dừng lại thì cô cũng dừng. Ai ngờ đâu bước xuống xe thì mới để ý ở đây là mấy căn chung cư đang xây dựng dở dang.
Mộng Khiết bây giờ mới hiểu là Tử Sâm biết mình theo dõi nên mới đi đến đây. Cô còn đang định mở cửa xe để lái đi thì Tử Sâm đi đến kéo cô lại.
- Buông ra.
- Chúng ta cần nói chuyện.
- Nói cái đầu anh, cút ra chỗ khác.
- Khiết Khiết, anh....
- Đừng có gọi tên tôi, anh cũng xứng à. Dù nhà tôi có ra sao thì anh cũng chỉ được xếp vào loại bần cùng của xã hội thôi, đừng có nghĩ sẽ với tới tôi.
Mộng Khiết chỉ là muốn Tử Sâm buông tay ra nên cô mới nói như vậy. Tử Sâm cũng hiểu rõ nhưng anh vẫn nắm lấy tay Mộng Khiết.
- Chúng ta cần nói chuyện, em có thể cho anh thêm thời gian...
- Thời gian cái đầu anh, cho anh thời gian để tìm kiếm thêm chứng cứ buộc tội ba tôi? Anh nghĩ bây giờ tôi vẫn còn ngu ngốc mê muội anh như lúc trước à.
- Không phải vậy...chỉ là anh...
- Câm miệng, một lời anh nói ra có bao phần là thật bao phần là giả? Loại người như anh mới đáng bị bắt, không phải ba tôi.
Mộng Khiết tức giận hất tay Tử Sâm ra. Anh không vì thấy thế mà từ bỏ ý định. Kéo cô về phía mình mà giữ lấy cổ cô để hôn. Mộng Khiết giãy giụa đẩy Tử Sâm ra.
Bốp!
Cô tức giận vung tay vả anh một cái thật đau. Tuy là vậy nhưng da tay Mộng Khiết cũng rất mỏng nên cũng đã đỏ cả lên. Tử Sâm cũng không cảm thấy đau, anh còn lo cho tay cô hơn. Còn vừa cầm vào tay Mộng Khiết thì cô đã lấy chân đạp vào chân anh rồi lấy điện thoại gọi cho mấy vệ sĩ trong nhà.
Chưa đầy mười phút sau thì ba chiếc xe đen đã đi tới. Tử Sâm thật sự không nghĩ Mộng Khiết sẽ dùng cách này để ngăn anh gặp cô.
Không thèm nhìn Tử Sâm lấy một cái, Mộng Khiết mở cửa xe ngồi vào khởi động máy liền rời đi. Tử Sâm chết lặng ở đó thật lâu.
...
Buổi tối...
Mộng Khiết qua nhà Mạc Hạ Nhiên để ở cho đỡ hiu quạnh.
Đến ngay cả khi ăn cơm cô cũng thấy chán. Hạ Xán Xán biết cháu gái mình đang suy nghĩ về cái gì nhưng bà lại không thể giúp được. Coi như là cái số phận vậy.
- Tiểu Khiết, ăn nhiều vào. Cô thấy con dạo này gầy lắm nhé.
Hạ Xán Xán nói rồi gắp thức ăn bỏ vào bát cho Mộng Khiết. Cô vẫn đơ ra không nghe thấy Hạ Xán Xán nói gì. Phải đến tận khi Mạc Hạ Nhiên vỗ vai thì cô mới giật mình.
Sau khi ăn cơm xong thì Mộng Khiết xin phép lên phòng trước. Cô ngồi trong phòng Mạc Hạ Nhiên nghĩ vẩn vơ mãi.
Gia đình Mạc gia ở dưới phòng nói chuyện với nhau xem nên làm sao cho cô đỡ buồn thì Mạc Chấn Huy vừa mới đi làm về.
- Ba, ba đi làm về rồi ạ. Hôm nay ba về hơi muộn rồi đó.
- Ba.
- Hai đứa đến tuổi đi làm rồi ba không bắt đi làm cùng là may còn nói ba đi làm về muộn nữa cơ đấy.
Mạc Chấn Huy đi vào xoa đầu Mạc Hạ Nhiên rồi đến hôn chào vợ mình.
- Sao ba mẹ con hôm nay có nhã hứng ngồi nói chuyện với nhau sao?
- Không phải đâu ba, chị Khiết Khiết đang ở trên phòng con.
- Em đang nói với hai đứa xem nên làm gì cho tinh thần con bé vui lên.
Mạc Chấn Huy nghiêm túc hẳn ra. Ông kêu hai đứa lên chơi cùng Mộng Khiết để ông nói chuyện riêng với vợ mình. Vì thế nên Hạ Nhiên và Hạ Lãng phải lên trên tầng để nói chuyện cùng Mộng Khiết.
Hạ Xán Xán thấy hai đứa con mình vừa đi thì nắm tay chồng mình vội hỏi.
- Bên đó sao rồi anh?
- Bên Trung Á đang đóng hết mọi giao dịch giữ hai bên. Thậm chí anh còn không thể tìm ra bất kì một lỗ hổng nào để có thể moi thêm thông tin.
- Như vậy thì Ngạo Thần thật sự sẽ bị bắt sao?
- Lần này anh cũng bó tay, nhưng mà vẫn lẫn cẫn gì đó, anh vẫn chưa rõ nhưng mà cũng rất khó nói. Ngạo Thần trước giờ là người luôn cẩn trọng em biết mà.
- Thì thế, nhưng em không hiểu sao cậu ta lại để cho một tên gián điệp đi lại trong nhà mình tự do như vậy.
- Không phải trước kia cậu ta cũng từng để cho gián điệp tự do đi lại sao, còn ăn nằm với cô ta.
- Anh đừng nhắc đến chuyện đấy, em không muốn nói về lúc đấy. Đàn ông các người chỉ được như thế là giỏi.
Thấy vợ mình nói vậy Mạc Chấn Huy hiểu ý ngay. Ông mỉm cười đi đến ôm lấy vợ mình.
- Anh thề là chưa từng làm chuyện đồi bại như vậy với ai. Em biết anh chỉ làm với em thôi còn gì.
- Ngập cái miệng lại, lúc nào cũng chỉ biết nịnh. Em chưa hỏi tội anh vì chuyện đi kí hợp đồng đến mười hai giờ đêm đâu đấy. Lo mà liệu hồn.
- Anh biết rồi mà, chỉ là cặp bạn bè cũ nói chuyện vài câu thôi.
Mạc Chấn Huy nghe vợ mình nói vậy thì liền hôn lên má Hạ Xán Xán lấy lòng. Vợ của ông từ trước đến nay vẫn "đáng sợ" như vậy.