Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 51: Giấc mơ lần 2




Mộng Khiết sau khi biết tin ba mình bị bắt thì gọi nhanh cho Thiên Vũ để nói. Ai ngờ đâu anh còn biết trước cô. Còn chửi cô một trận xối xả vì đâm đầu yêu cái thằng đấy.

Nghĩ một hồi thì Mộng Khiết lại gọi cho Hoàng Bách. Ông đang ở bên Ý nhưng chắc cũng sẽ biết chuyện này mà về đây để giải quyết.

- Chú Bách, chuyện của ba cháu chú biết chứ?

- Tất nhiên là phải biết, nhưng mà tiểu thư cứ ngồi ở nhà đừng lo nghĩ gì nhiều. Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát được nên tiểu thư không cần phải lo.

- Chú nói vậy thôi chứ cháu vẫn phải lo chứ, ba cháu đang ở trong tù mà. Làm sao không lo cho được. Hơn nữa đều là do cháu nên ba mới bị như vậy.

- Tiểu thư đừng có trách bản thân, hãy cứ ở nhà hoặc đến công ty như bình thường. Đợi ba ngày nữa thì mọi thứ sẽ quay trở lại quỹ đạo theo đúng như ban đầu.

- Là sao ạ? Cháu...

Mộng Khiết còn chưa nói xong thì Hoàng Bách đã tắt điện thoại. Cái gì ba ngày nữa. Không thể hôm nay luôn sao?

...

Tử Sâm từ phòng làm việc của mình đi ra. Anh mặc áo khoác, mặt anh có vẻ không ổn lắm. Cảm giác trầm mặc hơn thường ngày.

Anh lái xe đi đến một nhà tù ở cách xa thành phố S. Đến nơi thì cảnh sát nhìn thấy Tử Sâm liền biết ý mở cửa cổng cho anh vào.

Vị cảnh sát đưa Tử Sâm đến một căn phòng nhìn có vẻ đẹp hơn những căn phòng khác. Tử Sâm thản nhiên mở cửa rồi đi vào trong. Có người đàn ông nhìn già nhưng vẫn rất đẫy người. Ông nghe thấy tiếng động còn không quay ra nhìn mà nói.

- Mày còn biết đến để gặp mặt tao cơ đấy.

- Bớt nói nhảm lại đi. Tôi đến là muốn hỏi ông một việc.

Tử Sâm đi đến kéo chiếc ghế ra ngồi ở bàn. Trương Hiên xoay người lại nhìn đứa con trai của mình. Là thằng nghiệt chủng đi bắt ba mình vào tù.

- Ông làm việc với Âu Dương Ngạo Thần chắc phải biết nhiều về các vũ khí của ông ta.

- Mày bắt ông ta vào tù rồi?

Trương Hiên nghe Tử Sâm nói vậy thì liền nói to. Tử Sâm cười khẩy.

- Tôi đã nói sẽ bắt hết những kẻ rác rưởi rồi.

- Nếu mày nghĩ có thể bắt được ông ta thì là một sai lầm lớn rồi.

Trương Hiên vắt chân ánh mắt nghiêm trọng nói. Tử Sâm nhíu mày khó hiểu.

- Ý ông là gì?

- Mày nghĩ bắt tao được thì sẽ bắt ông ta được sao? Chỉ vì tao muốn ở trong đây, vì mẹ mày đã nói tao cần phải sửa chữa lỗi lầm, nếu không mày nghĩ tao phải ở đây làm cái gì.

- Âu Dương Ngạo Thần, chắc chắn sẽ bị xử phạt thích đáng. Dù có như ông đi chăng nữa thì ít nhất cũng là ở trong tù chứ không phải ở ngoài xã hội. Còn nữa, nếu ông đã biết nghĩ đến mẹ như vậy thì nên ở đây cho tốt đi.



Tử Sâm nói xong liền đứng dậy đang định mở cửa thì Trương Hiên lên tiếng.

- Đừng có làm gì ngu ngốc thêm nữa, ông ta không dễ dàng đối phó như vậy. Mày nên để ông ta ra khỏi đó đi, nếu không tao không biết chắc ông ta sẽ làm gì.

- Ông nghĩ tôi sợ ông ta?

- Mày có sợ hay không thì cũng vẫn phải nghe theo thôi. Trong giới làm ăn cả về thương trường lẫn hắc đạo ông ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Tao chưa thấy ông ta chặp chuyện gì rắc rối mà trong hai ngày không thể giải quyết được.

- Tùy ông, ở đây cải tạo cho tốt đi.

Tử Sâm không thèm nghe thêm lời nào liền lấy xe rời khỏi đó. Trên đường về anh vẫn nhớ như in mấy lời Trương Hiên nói. Rồi cả lời Ngạo Thần nói nữa. Nếu như đúng theo lời ba mình nói thì chỉ còn hai ngày nữa. Anh muốn xem thử sau ba ngày mà Ngạo Thần nói thì ông sẽ làm được gì hay chỉ là lời đe dọa suông.

Lái xe về đến nhà Tử Sâm lại cảm thấy trống rỗng, anh thật sự rất nhớ cô.

Tử Sâm tùy ý vứt áo khoác rồi nằm ra sofa. Không biết từ lúc nào anh đã thiết đi...

"Trong một buổi tối mưa gió...

Tử Sâm thấy ngôi nhà cũ khi mình mới 6 tuổi.

Anh đi vào trong phòng mình thấy Lý Lệ Hoa đang đọc truyện cho anh ngủ thì nghe thấy tiếng súng. Bà nhắc Tử Sâm nhỏ tuổi phải ở yên trong phòng rồi đi về phòng mình lấy khẩu súng lục trong ngăn kéo tủ rồi đi ra ngoài.

Còn đang từng bước đi thắm thính xem là ai thì thấy chồng mình. Một cánh tay của ông chảy rất nhiều máu. Lý Lệ Hoa thấy vậy đút súng vào túi rồi lấy khăn trải bàn chạy đến chỗ chồng mình.

- Hiên, anh bị sao vậy? Là ai làm?

- Anh không sao, A Hoa anh đã hứa không dùng súng để đánh trả em thấy anh thế nào?

Trương Hiên đi đến ôm lấy vợ mình. Lý Lệ Hoa nghe vậy thì nước mắt bà cứ tuôn ra. Bà chỉ muốn chồng mình rời khỏi giới hắc đạo để làm ăn lương thiện thôi. Vậy mà bây giờ chồng bà đã không còn làm vậy nữa, tại sao vẫn muốn bắt ông quay trở lại cái giới chết tiệt đó cơ chứ.

- Anh bị ngốc hay sao, em không muốn anh bị thương nên mới nói vậy. Anh còn để bị bắn nữa này, em đưa anh đến bệnh viện.

- Không cần, em cũng lấy đạn ra được không phải sao?

- Nhưng mà...

- Bây giờ không phải lúc để đi, em ở nhà sẽ an toàn hơn. Mà thôi, để anh tự làm, em đi vào với con đi.

Trương Hiên bước về phía nhà tắm rồi đóng cửa lại. Tử Sâm quay sang định nói vơ mẹ mình trốn đi nhưng bà lại không nghe được lời anh nói.

Lý Lệ Hoa không thể nhìn chồng mình như vậy thêm nữa. Bà biết chồng mình đang cố gắng để lo cho gia đình nhỏ này, thậm chí ông đã phải từ bỏ hết cả tài sản của mình chỉ vì muốn rút khỏi hắc đạo. Nhưng ai ngờ đâu mấy bang phái vẫn luôn chèn ép ông, đẩy ông vào thế bí. Bà cần phải giúp chồng mình.

Lý Lệ Hoa cầm điện thoại gọi cho Brian Josephson để có thể huy động lực lượng. Vừa gọi xong thì mấy tên mặc đồ đen ập tới chĩa súng vào bà. Lý Lệ Hoa hít một hơi thật sâu rồi buông điện thoại xuống.

- Nói, Trương Hiên đang ở đâu?



- Tôi không biết.

Bà vẫn cố gắng để không hoảng sợ. Tên vừa hỏi thấy bà trả lời như vậy liền lấy súng hất về phía và làm gò má của bà bị chảy máu. Trương Hiên nghe thấy tiếng động thì cố cuốn nốt băng gạc rồi đi ra, ai ngờ thấy mất tên ban nãy. Còn đánh vợ của ông.

- Lũ khốn chúng mày.

- Tao chỉ muốn chào hỏi thôi, vậy mà vợ mày lì quá nên mới dùng hành đọng.

Trương Hiên tức giận lao lên đấm tên đó hộc máu mũi. Thấy vậy ba tên còn lại cũng lao lên định đánh ông, họ chỉ nhận lệnh là bắt sống ông nên dù có cầm súng trên tay nhưng cũng không dám bắt. Ai ngờ đâu Lý Lệ Hoa cũng lao đến để đánh lại hai tên kia. Thật may là bà có võ.

Tử Sâm nhỏ nhìn thấy vậy sợ quá phải lấy tay bịt miệng lại.

Năm tên đó không đánh lại Trương Hiên và Lý Lệ Hoa nên đành phải dùng súng. Lý Lệ Hoa thấy tên kia đang chĩa về Trương Hiên thì lao đến ôm lấy chồng mình.

Pằng!

Súng có gắn giảm thanh nên tiếng kêu không có quá lớn. Vậy nhưng sát thương gây ra lại cực kì lớn.

Tử Sâm ra đỡ cho mẹ mình nhưng viên đạn lại xuyên qua người anh và ghim thẳng vào đầu mẹ của anh.

Lý Lệ Hoa bị bắn mà giật người một cái. Trương Hiên thấy vỡ mình như vậy thì tức giận lao đến phía mấy tên kia, ông còn điên cuồng xả súng làm cả năm tên chết hết. Còn chưa đủ ông đã lấy thêm đạn để bắn tiếp nhưng nghe giọng nói hấp hối của vợ mình thì Trương Hiên mới nhớ ra. Ông ôm lấy vợ mình lo lắng.

- A Hoa chờ thêm chút nữa, anh đưa em đi cấp cứu.

- Kh...ông...kịp...chăm sóc...cho Tiểu Sâm...e...m cần hai người sống tốt.

Lý Lệ Hoa vừa nói mà máu trong miệng bà cũng hộc ra. Trương Hiên sợ hãi ôm lấy vợ mình bế bà đi lên xe. Nước mắt ông không ngừng chảy xuống nhưng người vợ ông đang từ từ lạnh đi. Trương Hiên cởi áo khoác ôm lấy vợ mình rồi lái xe thật nhanh đến bệnh viện nhưng còn chưa vào phòng cấp cứu thì bác sĩ đã nói bà không qua khỏi. Trương Hiên gần như phát điên lên.

Tử Sâm nhỏ ở trong phòng khi thấy mẹ mình bị bắt còn tính lao ra nhưng Brian Josephson đã bịp miệng cậu ngăn lại rồi kéo cậu đi chỗ khác.

Tử Sâm đờ đẫn ra, cảnh tượng lại chuyển sang phân cảnh khác.

Cũng từ sau khi mất vợ, Trương Hiên chả thiết tha gì. Ông còn quên mất mình đã có một cậu con trai. Suốt ngày chỉ uống rượu rồi lại uống rượu. Về sau ông lại bị dụ dỗ trở lại giới hắc đạo.

Tử Sâm nhỏ thì ngày càng ít nói. Anh đi theo Brian Josephson và được huấn luyện đặc biệt. Sau khi nhận được chức Đặc vụ liền quay về để bắt Trương Hiên. Những gì anh muốn làm chính là đòi lại công lý cho mẹ mình và phải để cho giới hắc đạo biến mất mãi mãi...

...

Sau khi nhận chức Đặc vụ Toàn quyền thì đã nhận được lệnh từ các cấp lãnh đạo về Âu Dương Ngạo Thần.

Anh cũng gật đầu mà đồng ý nhiệm vụ vì vốn dĩ anh đã muốn bắt ông ta lâu rồi. Cũng chính là người đã có vài cuộc làm ăn với ba anh. Kẻ đứng đầu trong giới hắc đạo.

Anh nghĩ chỉ cần giả vờ với Mộng Khiết là sẽ được nhưng ai ngờ đâu anh đã phải lòng cô.

Mộng Khiết từ từ xuất hiện còn hôn anh. Tử Sâm còn tưởng đây là thật, anh đã ôm lấy Mộng Khiết hôn cuồng nhiệt hơn."

Ai ngờ đâu tiếng điện thoại kêu lên làm Tử Sâm thức giấc. Anh thở dài vuốt mặt mình. Càng ngày càng rối rắm, anh sẽ nói chuyện với Mộng Khiết sau hai ngày nữa. Anh muốn để xem thử ba của cô sẽ làm gì được anh.