Sáng hôm sau Mộng Khiết vẫn đi học như bình thường. Cô đến lớp thì có rất nhiều người nhìn cô còn thì thầm nói gì đó. Vốn dĩ Mộng Khiết đã chả hay quan tâm mấy việc này nhưng đột nhiên lại có cô bạn đến ngồi cạnh hỏi chuyện với cô.
- Mộng Khiết này, cậu với Nikolai đang hẹn hò sao?
- Sao cơ? Hẹn hò? Mình á?
- Ừ, báo chí đưa tin sôi nổi về hai người lắm.
- Đâu có, ở đâu vậy?
- Các trang báo mạng trang nào cũng đưa tin là tiểu thư của Âu Dương gia đang hẹn hò với Nikolai Mikhailov giám đốc của Tập đoàn MI.
- Ai đồn thổi vậy không biết. Đưa mình xem.
Mộng Khiết bức xúc mượn điện thoại cô bạn để xem. Họ còn chụp lại được hình ảnh cô và Nikolai Mikhailov hôn nhau. Vội vàng lôi điện thoại ra tìm số của anh để gọi nhưng lại không có tín hiệu. Cô đành phải nhờ người dập tin này xuống trước rồi gặp anh nói chuyện sau.
- Ê, đi đâu đấy? Sắp vào tiết rồi đó.
Cô bạn thấy Mộng Khiết đứng dậy thì liền hỏi.
- Có chút chuyện, nói với cô Chu rằng hôm nay mình xin nghỉ nhé.
Nói xong cô liền chạy tót lên phòng Hội trưởng. Nhưng bên trong lại trống không, không có một bóng người. Thở dài đi đến dãy nhà giáo viên rồi vào phòng Tử Sâm. Anh đang ghi chép giáo án thì nhìn thấy cô lững thững bước vào.
- Có chuyện gì sao?
- Dạ, có chuyện. Em đang mệt lắm.
Mộng Khiết đi ra sofa nằm chả muốn nói chuyện gì nhiều. Tử Sâm đành phải rời ghế rồi đi ra chỗ cô, rót cốc nước lọc đưa cho cô uống.
- Thầy có đọc tin tức sáng nay rồi ạ?
- Ừ.
- Vậy mà thầy không muốn em nói hay giải thích gì sao?
- Không phải tối hôm qua em đã nói rồi sao?
- Nhưng mà mấy bức ảnh đó...Em thề lúc đó chỉ có hai người thôi, sao họ vẫn chụp được nhỉ?
Mộng Khiết nhíu mày suy nghĩ mãi không ra. Tử Sâm gõ nhẹ đầu cô.
- Là do em quá tin người, còn ngốc nữa.
- Em ngốc? Cho thầy nói lại lần nữa đấy. Em mà ngốc sao? Hơ, đúng thật là.
Tử Sâm buồn cười vì lời nói của cô nhưng anh vẫn cố nhịn. Cô ngốc nhất là từ lúc đặt cược trái tim để yêu anh rồi.
- Mà hôm nay thầy không phải dạy lớp nào sao?
- Được nghỉ.
- Vậy mà cũng đến trường.
- Thói quen.
- Có mà quá cứng nhắc thì có. Còn phải đúng giờ nữa chứ. Vậy sau này thầy hôn em cũng phải tính thời gian à?
Mộng Khiết đến gần Tử Sâm hơn để hỏi. Hai người như vậy là quá gần rồi.
- Đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ được cái đó là tài.
- Không phải vậy sao. Em thì nghĩ có khả năng sẽ là như vậy đấy.
- Muốn biết đến vậy sao?
- Dạ?
Mộng Khiết còn đơ ra thì Tử Sâm giữ eo cô lại. Hai người còn gần hơn trước rất nhiều. Thậm chí chỉ cần hơi di chuyển thì môi hai người sẽ chạm vào nhau. Mộng Khiết nhắm mắt mong chờ nhưng còn chưa háo hức được bao lâu thì Tử Sâm lại buông cô ra. Hơi thất vọng một chút nhưng cũng không có buồn lắm.
- Đầu óc chỉ có vậy.
- Em là vậy đó. Thầy tính làm gì nào?
- Tôi dám làm gì cô tiểu thư lá ngọc càn vàng đây chứ.
- Vậy hay hôm nay em với thầy đi chơi nhé?
- Không phải đang học sao?
- Xin nghỉ một hôm không chết được.
Tử Sâm còn chưa nói thì cô đã kéo anh dậy để đi.
Hai người nhanh chóng rời khỏi trường học. Mộng Khiết nhìn ra ngoài cửa kính ngắm cây cối cũng như xe cộ qua lại.
- Muốn đi đâu?
-...
Tử Sâm biết rõ cô phản ứng chậm nên đợi cô quay lại nhìn mình thì hỏi sau cũng được. Mộng Khiết nhìn về bầu trời trong xanh thì nghĩ ra một việc liền quay lại định nói thì Tử Sâm lại nói trước.
- Muốn đi đâu?
- Ừm...đến nơi đầu tiên em gặp anh đi.
- Sao phải đến đó?
- Vì em thích, anh đi nhanh đến đó đi.
Vì Mộng Khiết thúc giục nên Tử Sâm đành phải lái xe nhanh đến đó. Cô nắm tay anh đi trên con đường mà lần đó anh cõng cô.
- Lần đó anh đã xuất hiện ở chỗ kia, em còn nhớ khi đó anh còn mỉm cười nhìn ba tên đó.
- Có gì sao?
- Nụ cười của anh làm em say nắng thật đó. Rồi anh còn đưa tay về phía họ, ngầu lắm luôn. Em thích như vậy. Không cần phải giơ vũ khí hay gì ra để uy hiếp, chỉ vài hành động nhỏ cũng khiến người ta phải nể phục.
- Còn nhiều người đáng để ngưỡng mộ hơn ở ngoài xã hội kia.
- Anh không biết thôi, lúc đó anh giống hệt ba em lúc đe dọa người khác.
- Có vẻ ba em quan trọng với em hơn là mẹ.
- Không có đâu, cả hai người em đều dành hết tình cảm cho cả hai. Chỉ là hồi trước ba em không tốt, nhưng bây giờ ông ấy đã thay đổi vì mẹ em.
- Có những thứ không phải nhìn bên ngoài là đánh giá được.
- Còn lâu, ba em không phải người như vậy. Em cũng muốn có một người chồng như vậy. Ba em rất lo cho mẹ em.
- Mẹ của em...bà ấy không được bình thường thì phải?
Mộng Khiết nghe vậy liền buông tay khỏi tay Tử Sâm. Ánh mắt cô có phần nghiêm túc.
- Anh là có ý gì?
- Vì thấy mẹ em không có nói chuyện như người bình thường khác thôi. Sao vậy, giận tôi?
- Không có, em chỉ là không thích ai nói xấu mẹ em thôi. Bà rất tốt, chỉ là từ nhỏ mắc bệnh mà thôi. Sau này nếu có phải đi lấy chồng thì em cũng sẽ nhất định mua nhà ở gần mẹ em, sẽ không rời đi đâu hết.
- Vậy thì đừng lấy nữa.
- Nhưng mà em sẽ lấy anh.
- Tôi đây không vác được cục nợ như em.
- Có anh mới là cục nợ thì có.
Mộng Khiết vui vẻ đi đằng trước thi thoảng sẽ thấy ven đường có vài bông hoa đẹp liền đưa điện thoại ra chụp. Tử Sâm đi đằng sau cô vẫn suy nghĩ rất nhiều việc. Nhất là lúc anh nhìn thấy mẹ của cô thì ba cô đã đề phòng rất nhiều. Trước kia cũng có nghe qua về Âu Dương phu nhân nhưng anh cần phải tìm hiểu kĩ hơn nữa mới dám hành động. Có lẽ điểm yếu chính của Ngạo Thần chính là vợ của mình....