Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 15: Nikolai Mikhailov




Cuộc sống của Mộng Khiết từ khi gặp Tử Sâm đã thay đổi rất nhiều. Cô thậm chí còn chau chuốt lại bản thân hơn cũng chỉ vì muốn anh khen cô lấy một lần. Đi học tuy không nghe hiểu bài lắm nhưng cô vẫn không bỏ buổi học nào. Còn nhớ trước lúc Băng đi du học cũng nói với cô chép bài đầy đủ một tí, tuy không hiểu nhưng đến lúc đi thi sẽ giúp được phần nào gánh nặng.

Cô còn thấy hơi lạ là đột nhiên Thiên Vũ lại muốn học xong chương trình nhanh nhất có thể. Thành ra bây giờ cô lại phải đi học một mình, không thể đi chung với Thiên Vũ được.

Trong tiết học.

Tử Sâm đứng trên thì đang nói về các hành tinh thì cô ở dưới lại cứ ngồi ăn. Mặc dù đã nhắc bao nhiêu lần nhưng Mộng Khiết vẫn không thay đổi, cô còn hay có thói quen ăn xong sẽ mút ngón tay nữa. Nếu ai không biết còn nghĩ cô không phải tiểu thư độc tôn của dòng dõi Âu Dương gia đấy.

- Âu Dương Mộng Khiết.

-...

Tử Sâm nhíu mày nhìn về phía Mộng Khiết. Nhưng cô lại đang mải ăn còn nhìn ngắm ra ngoài cửa sổ nữa chứ. Các bạn học cũng nhìn về phía cô xem cô sẽ bị Tử Sâm xử lí ra sao. Anh đi đến chỗ cầm lấy gói bim bim lên. Mộng Khiết đơ mất mấy giây mới nhận ra.

- À, thầy muốn ăn sao?

Cả lớp được dịp cười lên. Cứ mỗi lần Mộng Khiết đờ đẫn mất mấy giây thì mặt cô lại có biểu cảm ngơ ngác làm người nhìn cảm thấy buồn cười. Tử Sâm đẩy gọng kính lên cao nghiêm túc nhìn cô.

- Học xong đến phòng giáo viên gặp tôi.

- À dạ.

Mộng Khiết vẫn lơ ngơ chưa hiểu mình làm gì.

Hết tiết tất cả đều cất dồ dùng rồi ra về. Mộng Khiết còn hí hửng vì sắp được gặp Tử Sâm. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi lớp học. Đi đến khu nhà giáo viên thì bấm thang máy để đi lên. Vừa hay cũng có người định đưa tay vào để chọn số. Mộng Khiết quay lại nhìn. Người này đẹp quá đi...

Là một chàng trai có mái tóc vàng óng. Làn da cậu còn trắng sáng, còn trắng hơn cả cô. Gương mặt cũng hài hòa, đôi mắt màu xanh dương tuyệt đẹp. Khiến người nhìn bị hút hồn vào đấy. Mộng Khiết nhìn chàng trai thật lâu khiến cậu khó chịu, hai hàng lông mày nhíu lại.

Đi đến nơi Mộng Khiết còn chưa kịp suy nghĩ vẫn cứ đứng đấy. Cậu bèn phải lên tiếng.

- Cô gì ơi, đến nơi rồi.

- À...hả...à cảm ơn nha.

Mộng Khiết quay ra rồi quay lại nhìn chàng trai rồi rời đi. Chàng trai tóc vàng lại ấn nút để lên tầng cao hơn.

Đến phòng của Tử Sâm cô mở cửa đi vào. Tử Sâm đang dựa vào ghế nhắm mặt ngửa mặt lên trần thì nghe thấy tiếng động. Anh ngồi thẳng dậy đeo lại kính.

- Thầy có gì định nói với em sao?

- Từ bây giờ tôi nghiêm cấm em mang đồ ăn vào trong lớp học của tôi.

- Tại sao ạ?



- Còn hỏi tại sao. Em đi học hay là đi ăn?

- Cả hai được không thầy?

- Còn tiếp diễn tôi sẽ đuổi em ra khỏi lớp. Đừng nghĩ mình là tiểu thư rồi muốn làm gì thì làm.

Mộng Khiết cảm thấy Tử Sâm có chút lạ hôm nay. Hình như hôm nay anh ấy đang có chuyện gì đó. Cô cũng không muốn nói thêm bèn lảng sang chuyện khác.

- Thầy, thầy biết trường mình có học sinh mới không?

-...

- Vừa nãy em gặp một người, cậu ấy hình như là người Nga. Da đẹp lắm luôn ý, còn có tóc vào giống Băng nữa. Còn cả đôi mắt, đep cực kỳ luôn. Thầy mà nhìn có khi cũng bị hớp hồn cũng nên.

- Em lo mà học cho tốt vào.

- Hứ...em nói cho thầy biết thôi mà. Nếu không còn việc gì nữa em đi nhé.

Mộng Khiết nói xong liền rời đi. Tử Sâm thấy khó hiểu, hôm nay cô lại không thèm ở lại nói chuyện thêm. Mà vừa nãy khuôn mặt lúc miêu tả cậu bạn đó là sao. Tử Sâm đi đến phòng vệ sinh nhìn lại mình trong gương. Trong đầu anh lúc thì nghĩ cậu ta đẹp hơn mình sao, có lúc lại nghĩ nếu để cậu ta chen chân vào kế hoạch sẽ bị hỏng mất.

...

- Các cậu nghe tin gì chưa?

- Tin gì?

- Trường mình có Hội trưởng mới rồi đấy. Không những thế còn đẹp trai nữa.

- Thật sao?

- Ừ, nghe nói cậu ấy là con lai nữa.

Mọi người bàn tán xôn xao về Hội trưởng mới. Lúc này thì Mộng Khiết đang nằm bò trên bàn để nghịch điện thoại. Dạo gần đây vẫn chả có tin tức gì của Băng làm cô chán chả muốn làm gì.

- Mộng Khiết, Hiệu trưởng nói cậu lên có việc cần nói chuyện.

- À ok.

Mộng Khiết nghe xong cũng đứng dậy đi đến phòng Hiệu trưởng. Trong phòng có nhiều bạn học có chức vị trong trường. Tuy Mộng Khiết không có chức vị gì nhưng cô lại được trường ưu ái về mọi mặt. Không phải cô không có khả năng làm mấy chức vụ này mà chỉ là cô không thích mua dây buộc mình thêm.

- Thầy gọi em ạ?



- À ừ. Mộng Khiết vào đây ngồi đi.

Trong phòng có chiếc bàn hình chữ nhật dài còn to. Học sinh đều tự chọn chỗ ngồi cho mình, cô cũng tự kiếm chỗ ngồi vào. Mộng Khiết là người có tính tình cởi mở nhưng các bạn ở đây đều khuân phép quá mức, cô cũng chả muốn hòa nhập với môi trường như này. Thầm nghĩ trong đầu nếu bây giờ có Băng ở đây thì tốt rồi.

- Được rồi, như các em đã biết thì trường chúng ta đã chọn ra một người mới để làm Hội trưởng. Em vào đi.

Hiệu trưởng lên tiếng nói xong thì một chàng trai bước vào. Chỉ với áo sơ mi trắng và quần âu đen cũng khiến anh nổi bật nhất lúc này. Mọi người ai cũng phải cảm thán trước vẻ đẹp của anh. Mộng Khiết còn bất ngờ là cái cậu đi thang máy cùng cô đây mà.

- Là cậu.

Mộng Khiết đứng dậy chỉ tay về phía anh.

- Mộng Khiết, em ngồi xuống đi.

- À dạ.

- Xin chào mọi người, tôi là Nikolai Mikhailov. Rất hân hạnh được gặp mọi người. Từ giờ có gì chưa biết mong mọi người chỉ giáo thêm.

Anh vừa nói xong thì mọi người vỗ tay nồng nhiệt. Tiếp đó là bài bài tham luận của mấy người khác. Xong xuôi thì mọi người chào nhau rồi rời đi. Mộng Khiết còn đứng đợi ngoài cửa để chờ Nikolai Mikhailov nói chuyện xong với Hiệu trưởng. Vừa đi ra đã đụng phải Mộng Khiết.

- Hi, cậu là người Nga à?

- Ừ.

- Da cậu đẹp lắm đó, cho mình xin bí quyết đi.

- Tắm nước lạnh.

- Đùa tí thôi mà. Nhưng mà phải nói cậu đẹp lắm đó.

Mộng Khiết đưa tay ra trước muốn bắt tay với anh. Nikolai Mikhailov cũng giơ tay để bắt tay với cô. Cái bắt tay thoáng qua rồi biến mất.

- Mình là Âu Dương Mộng Khiết, cứ gọi mình là Mộng Khiết được rồi.

- Ừ.

- Vậy thôi nha, có gì nói chuyện sau. Mình có việc rồi.

Mộng Khiết đang tính bắt chuyện thêm thì thấy tin nhắn của Mạc Hạ Nhiên rủ đi chơi. Cô đành chào tạm biệt rồi rời đi. Nikolai Mikhailov đứng ở đó nhìn theo bóng lưng cô gái xa dần.

- Lần ba.

Anh nói nhỏ chỉ đủ cho mình nghe rồi đút tay vào túi rời đi.