Đáng lẽ Mộng Khiết muốn ở Mỹ thêm một thời gian nhưng vì cô còn muốn chuẩn bị cho đám cưới của mình, rồi lại còn phải gặp mặt gia đình hai bên nữa nên cô và Tử Sâm đành phải về nước sớm.
Về đến nới, Tử Sâm còn đưa cô đi ăn trước rồi mới định về nhà nghỉ ngơi. Vì thế cả hai chọn nhà hàng gần khu nhà của mình rồi vào đó để ăn.
Còn chưa ăm được miếng nào thì một bóng người đi đến. Tử Sâm liếc qua người đó nhưng anh vẫn mặc kệ mà cầm nĩa lên định cắt miếng thịt. Biết rõ người đang ông sẽ không lên tiếng trước nên Thẩm Quyên Ly đã nói.
- Tử Sâm, thật lâu rồi không gặp anh. Cũng trùng hợp quá, em cũng đang định đặt bàn để ăn.
Nghe được giọng nói từ đằng sau mình thì Mộng Khiết xoay người lại nhìn. Là cái cô cảnh sát đáng ghét đó. Sao bám dai như đỉa vậy? Con người không có lòng tự trọng hay sao?
Mộng Khiết ghét ra mặt nhưng cô lại không bày tỏ điều đấy với Thẩm Quyên Ly mà lườm Tử Sâm. Điều này anh biết rõ, cũng chỉ cười lấy lòng con mèo nhỏ đang xù lông giơ móng vuốt ra chứ làm được gì nữa.
- Nếu hai người không phiền thì tôi có thể ngồi ăn chung chứ? Tôi sẽ trả tiền khoản ăn của mình.
Ý là sao? Nghĩ rằng hai người kia nhỏ nhen đến nỗi đi ăn rồi bắt người ăn cùng chia tiền sao? Tử Sâm thì còn không biết nhưng chắc chắn Mộng Khiết sẽ chả bao giờ bắt người đi ăn cùng với mình mà phải trả tiền. Nhưng lần này thì khác, Mộng Khiết mỉm cười nhìn Thẩm Quyên Ly.
- Được chứ, cô ngồi đi.
Vì Mộng Khiết và Tử Sâm đang ngồi một bên nên Thẩm Quyên Ly ngồi đối diện hai người.
Tử Sâm còn đang thắc mắc vì sao nhưng thấy Mộng Khiết vẫn ung dung ăn uống thì anh đành phải im lặng chứ biết nói sao.
- Nhà hàng này có rất nhiều món ngon, thảo nào tiểu thư Âu Dương đây lại có thể ăn ở đây.
Nhìn Mộng Khiết ăn uống không có phép tắc, còn chả giống các tiểu thư đài các thì Thẩm Quyên Ly cười thầm trong bụng. Cũng gọi là mất mặt Âu Dương gia quá rồi.
Mộng Khiết vẫn từ từ ăn xong, cô cầm ly nước lên uống rồi lại nở nụ cười điềm đạm nhìn người phụ nữ trước mặt.
- Không, cô nói không đúng rồi. Tôi sắp đổi sang họ Trương, vậy nên cũng sẽ không theo tên họ của gia đình nữa. À còn nữa, sắp tới cũng sẽ là tổ chức đám cưới của tôi. - Mộng Khiết khép hai tay trên bàn rồi chống cằm nhìn Thẩm Quyên Ly - Anh Sâm không nói chuyện này cho cô biết sao? Tôi còn nghĩ hai người thân nhau lắm cơ mà.
Nói rồi Mộng Khiết còn quay sang nhìn Tử Sâm đánh nhẹ lên vai anh.
- Sâm à, anh như thế là không được chút nào. Chơi cùng nhau nhiều năm như vậy mà không thông báo cho cô ấy một tiếng.
Quay người lại nhìn về phía Thẩm Quyên Ly, Mộng Khiết vẫn nở nụ cười đó. Mà Thẩm Quyên Ly đã tức chỉ có thể siết chặt gấu váy của mình.
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô bằng tuổi Sâm nhỉ? Ah,vậy thì hơn tôi nhiều tuổi quá rồi. Độ tuổi này đang cần chăm sóc làn da cho tốt đó, cô Thẩm đây nhăn mặt vậy thì sau này có nhiều nếp nhăn lắm đó nha. Nhưng không sao đâu, tôi có thể giới thiệu vài mĩ phẩm rất tốt cho da mặt, nếu cô muốn tôi sẽ giời thiệu.
- Không...
- À quên mất, sản phẩm mà tôi biết thì nó chỉ phụ hợp cho da nhạy cảm, da bình thường. Chứ còn da của cô Thẩm đây thì rất khó chọn được sản phẩm nào cho phù hợp á.
Thẩm Quyên Ly tức đến đỏ mặt nhưng vẫn cố bình tĩnh.
- Anh Tử Sâm sắp kết hôn rồi sao?
- Như cô đã nghe Khiết Nhi nói. - Tử Sâm lạnh nhạt nói.
Trong không khí có phần ngột ngạt như vậy, Mộng Khiết vẫn vui vẻ ăn uống. Cô chả để tâm người phụ nữ kia nghĩ gì về cô. Mà có nói sao thì cô cũng chả thèm quan tâm. Nếu để mà nói về bậc tầng lớp trong xã hội thì Thẩm Quyên Ly còn chả đủ tư cách để ngồi ăn với Mộng Khiết chứ đừng nói đến viễ ngồi đấy mà phán xét cách ăn của cô. Hơn thế, Mộng Khiết cũng chỉ là không muốn quá khuân phép khi đi ăn cùng người quen, chỉ vì tính chất công việc thì cô mới phải giữ phép tắc khi những người giới thượng lưu giao lưu với nhau. Còn ăn với người thân thì Mộng Khiết sẽ không phải gò bó bản thân quá.
Nhưng chỉ nói thôi chưa đủ, Mộng Khiết đương nhiên sẽ chả dễ dàng gì bỏ qua cho Thẩm Quyên Ly. Cái đồ đáng ghét, mặt dày này cần phải cho thêm bài học.
Ấy vậy mà sau khi nói chuyện thì Thẩm Quyên Ly vẫn ngồi ở bàn ăn rồi còn cười đùa với Tử Sâm mà trong khi anh vô cùng lạnh nhạt, còn không thèm để ý đến cô. Mộng Khiết biết rõ điều này, cô biết rõ hết nhưng cô vẫn chả muốn so đo. Hỏi vì sao ư? Đơn giản vì Thẩm Quyên Ly vốn chả phải người xứng tầm với cô. Nếu có chọn người để làm đối thủ xứng tầm cạnh tranh với Âu Dương Mộng Khiết cô đây thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, cơ may còn có một người. Chứ Thẩm Quyên Ly căn bản chỉ được nhận hai chữ "không xứng".
Mọi chuyện đương nhiên sẽ không dừng lại ở đó. Mộng Khiết nói là đi vệ sinh một chút nhưng thực chất cô đi đến gặp quản lý của nhà hàng.
Trong lúc ấy thì Thẩm Quyên Ly lại uốn gần gũi với Tử Sâm hơn. Nhưng anh vốn chả muốn nói nhiều, cứ để cho cô ta lải nhải bên cạnh. Cho đến khi Thẩm Quyên Ly cố tình nắm lấy tay anh thì khi đó anh mới lên tiếng cảnh cáo cô.
- Tôi không nói, không phải vì tôi sợ hay là đang chấp nhận đồng ý ngầm với cô. Chỉ là đồng nghiệp cũ nên tôi đang giữ thể diện còn sót lại của cô. Nhưng nếu cô dám có ý định làm gì với Khiết Nhi thì đừng trách tôi không nói trước.
- Cô ta thì có gì hay chứ? Anh là đang bị mê hoặc bởi khối tài sản của cô ta.
- Nếu đúng như cô nói thì sao? Tôi mê tiền thì sao nào? Cô cấm tôi sao?
- Em...Ý em...
- Khiết Nhi có nhiều tiền, cô có nổi một phần của cô ấy không mà đòi phán xét cô ấy?
Tử Sâm thừa biết rõ Thẩm Quyên Ly vẫn luôn khó chịu về việc Mộng Khiết giàu có hơn cô ta, vì thế anh đã xoáy vào trọng điểm khiến cô im lặng không biết nói gì.
Mộng Khiết nói chuyện với quản lý xong thì quay về bàn ăn. Cô vẫn cười điềm đạm nhưng lại nắm tay Tử Sâm kéo anh đứng dậy.
- Cô Thẩm đây cứ ăn tự nhiên nhé, tôi và anh Sâm còn phải chuẩn bị cho đám cưới. Vô cùng bận. Vì thế nên cô Thẩm cứ ngồi ăn, từ từ thôi nhé.
Nói rồi Mộng Khiết kéo Tử Sâm rời đi, anh cũng phối hợp theo cô. Để lại Thẩm Quyên Ly một mình ở bàn ăn. Cô tức đến nỗi nhìn mà muốn vứt hết bỏ đồ ăn đi nhưng lại sợ quy thành tội náo loạn nơi công cộng nên cô lại thôi.
Ai ngờ đi ra thanh toán thì khoản tiền ăn cao ngất ngưởng. Thẩm Quyên Ly không nghĩ một lần án mà giống như một lần bán nửa mạng. Nó gần như bằng cả số tiền làm việc của cô cả năm cộng lại. Dù tức đến đỏ mắt thì cô vẫn phải trả tiền phí ăn rồi mới ra về.