Theo Đuổi Giáo Sư Lạnh Lùng

Chương 102: Đi chơi với Băng




Bầu trời những ngày chuyển sang mùa đông có chút se lạnh. Tiếng chim hót chào mừng ngày mới. Trên đường phố cũng đã có rất nhiều người đi lại.

Trong khu biệt thự thì cặp đôi vẫn còn ôm nhau ngủ say. Còn chưa được bình yên bao lâu thì đã bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc.

Tử Sâm nhíu mày muốn lại gần tắt điện thoại thì Mộng Khiết dụi mắt nhìn về phía anh.

- Ai gọi vậy anh?

- Em lưu là Triết.

- Vậy đưa cho em đi, đó là em họ của em.

Mộng Khiết muốn lại gần để đi lấy điện thoại nhưng vì người còn đau nên cô đành ngồi trên giường để nói. Tử Sâm cũng đi đến đưa điện thoại cho cô rồi lại tiếp tục nằm xuống ôm lấy cô nhắm mắt lại.

- Chị nghe.

- Em vừa đến rủ Băng đi chơi, chị với anh rể muốn đi chứ? - Tuấn Triết nghe thấy giọng của Mộng Khiết liền nói.

- Được nha, đợi chị một chút. Mà thôi, em đưa Băng đến đó trước rồi gửi địa điểm cho chị rồi chị đến đó sau.

- Vâng, vậy để tí em gửi cho.

- Ừm.

Mộng Khiết vui vẻ tắt điện thoại rồi lay người Tử Sâm dậy. Anh cau mày rồi kéo cô nằm xuống.

- Tiếu Triết rủ em và anh đi chơi cùng. Anh đi chứ?

- Tùy em.



- Oh, vậy thì tí cả hai cùng đi.

Vì mệt mỏi nên Mộng Khiết lại nằm ôm lấy Tử Sâm rồi nhắm mắt ngủ. Thật may là Tử Sâm còn biết đường gọi cô dậy để mà đi, nếu không thì lại thất hẹn với Tuấn Triết mất.

Nhấc bước chân đi vào phòng tắm nhìn lại bản thân. Môi thì bị sưng lên, cổ thì lại đầu những vết hôn mà Tử Sâm tặng cho. Phía dưới cũng chả có bình thường, còn có chỗ đỏ chỗ trắng. Mộng Khiết xấu hổ mà không biết phải làm sao. Bây giờ mặc đồ nào cho phù hợp?

- Khiết Nhi, em không định ra ngoài à?

- Đợi...đợi em một chút đi.

Vì đợi Mộng Khiết quá lâu nên Tử Sâm nhắc nhở cô. Mộng Khiết loay hoay ở bên trong hết dặm phấn rồi lại nhìn ngắm lại xem đã đỡ hơn chưa rồi mới đi ra ngoài.

Tử Sâm thật hết nói nổi với cô nàng này, anh thúc giục cô nhanh chóng ăn một chút đồ ăn sáng rồi đến địa điểm mà Tuất Triết đã gửi.

Trên đường đi thì Mộng Khiết cứ nhìn ngắm mình trong gương mãi. Tử Sâm còn nghĩ là do cô đang để ý hình tượng của mình trước khi gặp Băng nhưng sự thật là cô sợ mọi người nhìn được những dấu hôn kia.

- Đã dùng kem che khuyết điểm rồi mà nhỉ. Sao vẫn còn?

- Khiết Nhi, anh thấy em đẹp lắm rồi không cần phải soi gương thêm nữa đâu.

- Anh thì biết gì chứ. Nếu không phải tại anh...

Mộng Khiết muốn nói ra nhưng lại xấu hổ nên cô đành mím môi im lặng. Mà điều này càng làm Tử Sâm khó hiểu. Cô lúc nào mà chả nói lấp lửng vậy, anh cũng quen rồi nên đành im lặng mà lái xe.

Vừa dừng xe đến khu công viên giải trí thì điện thoại Mộng Khiết reo lên. Cô mở khóa túi sách rồi ấn nghe.

- Hai người đến chỗ nào rồi? - Giọng nói của Tuấn Triết có vẻ là đợi khá lâu.



- Đây, đến rồi. Bọn chị đang đứng ở quầy bán hàng real_pcy á. Em thấy chưa?

- À...rồi, chị đợi nột chút bọn em đến đó ngay.

Mộng Khiết gật đầu rồi tắt điện thoại. Cô ngó nhìn quầy hàng xem có đồ ăn gì ngon hay không để mua. Còn đang định tiến lại gần thì Tuấn Triết đã đầy xe đẩy cùng Băng ngồi trên xe đến đó. Hôm nay nhìn khí sắc của Băng đã tốt lên trông thấy.

Vừa nhìn thấy Băng thì Mộng Khiết hết suy nghĩ ăn uống. Cô tươi cười đi đến bắt chuyện với Băng. Đã vậy còn rất thích việc đẩy xe giúp Băng. Vì cô bé vẫn chưa tự đi lại bằng chân được nên phải ngồi xe đẩy.

- Băng muốn ăn gì không?

- Dạ không ạ, mẹ em vừa mới nấu ăn sáng cho em rồi.

- Ò, Băng nhớ ăn đầy đủ một chút vào để tốt cho sức khỏe.

- Em biết rồi, chị Khiết Khiết cũng nhớ ăn đầy đủ nhé.

Tử Sâm cảm thấy khá buồn cười, Mộng Khiết nói người khác thì giống như hiểu biết lắm, vậy mà bản thân mình thì lại chả thực hiện được. Trước kia thì suốt ngày ăn đồ ăn vặt, anh cũng đã phải giảm bớt số lượng ăn đó của cô, để cho cô có thể ăn những đồ ăn dinh dưỡng hơn. Bây giờ dạ dày cô cành không ổn nên anh lại càng khắt khe hơn với việc ăn uống của cô.

Hai cô nàng đi đằng trước nói chuyện rất vui vẻ với nhau, còn hai chàng trai thì giống như vệ sĩ đi để hộ tống hai người vậy. Ai nhìn vào cũng thấy được hai cô gái này đã được ưu ái quá rồi.

Đi chơi chán ở công viên thì Mộng Khiết nói mọi người nên đi ăn trưa. Nghĩ một lúc thì Tử Sâm ra ý kiến đến ăn ở nhà hàng mà anh từng biết. Vì thế nên cả bốn người cũng đến đó để ăn. Tuy cửa hàng không quá sang trọng nhưng đồ ăn và cách phục vụ ở đây vô cùng tốt.

Ăn uống xong thì Mộng Khiết lại muốn đến trung tâm thương mại. Chính xác hơn đến trung tâm thương mại đã là một đam mê của cô nàng này. Một khi đến thì giống như mua cả cửa hàng về nhà vậy. Dù đã nhiều lần nói với Mộng Khiết rằng cô đã có rất nhiều đồ rồi nhưng đối với cô nàng này thì không gì là đủ.

Vừa mua cho mình, Mộng Khiết còn lựa đồ cho Băng. Hai chàng trai đằng sau thì chỉ có một việc duy nhất đó là xách đồ mà Mộng Khiết đã mua. Và đồ còn nhiều đến nỗi bốn cánh tay cũng chả hết vì thế nên đã để lại cửa hàng và thuê người mang về.

Tuy vậy cuộc đi chơi khá vui, ít nhất có Mộng Khiết thì Băng đã cười nhiều hơn. Hai cô nàng cũng nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Về đến nhà, Mộng Khiết còn nghĩ lần sau sẽ đi chơi ở đâu. Cô còn lên mạng để tìm kiếm những chỗ chơi đẹp mà còn nhiều khách du lịch đến. Sau này sẽ đưa Băng đi chơi nhiều hơn.