Sau buổi lễ kết hôn đầy náo nhiệt và vui vẻ, cặp vợ chồng Diệp – Thần vẫn chưa thể trải qua tuần trăng mật đầy ngọt ngào như những gì cô dâu tưởng tượng. Vương Minh Thần có việc đột xuất ở thành phố C ngay sau ngày kết hôn của hai người. Hạ Diệp thì không bận lắm, tuy nhiên, trong lúc chờ anh xử lí xong việc, cô ở Mĩ xử lí ổn thỏa công việc của những ngày sắp tới để tạo khoảng trống thời gian cho sau này.
Bố mẹ ở cùng cô một tuần tại căn hộ của cô tại Florida. Các cặp vợ chồng mới cưới thường sẽ dành thời gian bên nhau, sống cùng nhau chung một mái nhà, nhưng với Hạ Diệp thì hoàn toàn ngược lại. Dù đã kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng nhưng cô lại không được ở bên cạnh chồng mình.
“Tiểu Diệp, con ăn chút canh gà bồi bổ sức khỏe đi, đừng làm việc quá sức.” Diệp Ninh đi từ trong bếp vào, tay bưng một chiếc khay, bên trên có một bát canh gà hầm nóng hổi.
Hạ Diệp vươn vai một cái, sau đó xoay ghế, đứng dậy rồi đỡ lấy chiếc khay.
“Mẹ không cần cất công nấu đâu, con vẫn khỏe lắm.” Cô cười rồi đặt chiếc khay xuống bàn, kéo ghế cho mẹ mình ngồi.
“Con làm việc suốt ngày như vậy là không tốt đâu, phải chú ý giữ gìn cả sức khỏe lẫn nhan sắc.” Diệp Ninh nắm lấy bàn tay con gái, nhẹ giọng mà căn dặn.
“Mẹ à, không phải là con là con gái của mẹ sao? Kiểu gì chả có gen của mẹ chứ.” Hạ Diệp ôm lấy mẹ, cười.
Diệp Ninh bật cười, sau đó bê bát canh gà lên, đưa cho cô, mặt nghiêm nghị: “Mẹ là bác sĩ, tất nhiên biết cách chăm sóc cho bản thân, còn con thì khác. Mau, ăn đi.”
“Tuân lệnh mẫu hậu.”
“Haizzz… Chỉ tội cho con, Tiểu Vương công việc bộn bề, mới cưới mà hai đứa đã không được ở cạnh nhau. Mẹ chỉ lo… sau này…” Diệp Ninh khẽ thở dài.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi. Bọn con có dự tính cả rồi. Sau này bọn con sẽ về thành phố C sống. Công việc thì ai cũng có lúc bận, cũng giống bố mẹ đấy thôi.” Cô nở một nụ cười để mẹ bớt lo lắng. Dù miệng cười nhưng trong lòng cô vẫn không khỏi nghĩ tới cuộc sống sau này của hai người. Bất giác, cô lại nghĩ tới Vương Minh Thần. Xa nhau cả năm ngày liền, cô nhớ anh quá đi mất.
“Tiểu Diệp, con ra đây xem ai ghé thăm này.”
Đang suy nghĩ vu vơ, đột nhiên giọng của bố cô vang lên, vọng từ ngoài phòng khách vào.
“Giờ này còn ai ghé nữa chứ.” Diệp Ninh nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy.
Hạ Diệp cũng đặt bát canh gà xuống, cùng mẹ ra ngoài, xem thử xem ai ghé thăm vào chín rưỡi tối.
“Con chào mẹ.”
Chưa bước ra khỏi cửa phòng, Hạ Diệp đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ấm ấy. Ngay tức khắc, trong lòng cô xuất hiện cảm giác hạnh phúc và vui sướng tột độ. Cô nhanh chân chạy ra ngoài, chạy tới chỗ người đàn ông âu phục ngay ngắn, ôm ngay lấy anh.
Đinh Trí Hà chứng kiến cảnh này thì bật cười, nhanh chóng đẩy Diệp Ninh đi vào trong, nhường không gian lại cho cặp vợ chồng trẻ.
“Em nhớ anh quá.” Hạ Diệp xúc động tới nỗi suýt nữa thì rơi nước mắt. Không hiểu sao cô lại như vậy nữa.
Vương Minh Thần ôm chặt lấy cô, sau đó nhỏ giọng: “Anh cũng nhớ em chết mất.”
Cô ngẩng mặt nhìn anh, còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt đẹp trai ấy thì anh đã giữ chặt lấy gáy cô, đặt lên đôi môi của cô một nụ hôn. Càng hôn, Hạ Diệp càng cảm thấy mình bị lún sâu, nụ hôn của anh vô cùng ngọt ngào. Dần dần, nụ hôn vẫn chưa kết thúc mà cô đã bị anh đè xuống sô pha. Anh vừa chạm tay vào cúc áo ngủ của cô thì nhanh chóng bị cô nắm lấy cổ tay, ngăn lại.
Vương Minh Thần khẽ nhíu mày, buông đôi môi của cô ra.
Hạ Diệp vừa thở hổn hển vừa nói nhỏ: “Đây là phòng khách.”
Nghe vậy, anh lập tức hiểu ý, đưa tay nới lỏng cà vạt rồi bế cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ. Cánh cửa đóng chặt lại.
-------
Tại một ngôi làng nhỏ của Hà Lan, những cánh đồng hoa tulip trải dài vô tận như những dải lụa đầy màu sắc. Những chiếc cối xay gió tuy cũ nhưng trông có gì đó vô cùng cuốn hút. Cánh quạt chậm rãi xoay đều đều, những bông hoa khẽ đung đưa nhẹ nhàng trong làn gió.
“Em nhìn gì mà chăm chú vậy?”
Vương Minh Thần đột nhiên ôm lấy Hạ Diệp từ phía sau, khiến cho cô giật mình. Cô dựa người vào anh, khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi nở nụ cười. Cảm giác thật là thoải mái.
“Em thích ở đây.” Cô nắm lấy tay anh, nụ cười trên môi vô cùng tươi.
Thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng anh cũng vui không kém.
“Thế anh mua một căn nhà ở đây nhé, em thấy sao?” Ánh mắt anh trìu mến, ngón tay khẽ chạm vào lọn tóc của cô.
Hạ Diệp nghe vậy thì cảm thấy vô cùng vui, liền lập tức gật đầu. Cô không ngờ anh lại đưa cô đi hưởng tuần trăng mật ở Hà Lan, và chính cô cũng không ngờ rằng Hà Lan lại thơ mộng và đẹp tới như vậy. Cô yêu những cánh đồng hoa tulip, thích cả những chiếc cối xay gió kia nữa.
“Em còn muốn gì nữa?” Vương Minh Thần khẽ tì trán vào trán cô, nở nụ cười, hai tay đặt ở eo của cô.
Hạ Diệp không nói gì, sau đó vòng tay lên cổ anh, khẽ kiễng chân, chạm đôi môi đỏ mọng của mình vào môi anh. Một làn gió nhẹ khẽ thổi qua, khiến cho mái tóc đang xõa của cô bay nhẹ trong gió.
“Em chỉ muốn ở bên cạnh anh.” Kết thúc nụ hôn nhẹ nhàng, cô cười nhẹ rồi nói nhỏ.
Vương Minh Thần cảm nhận được nụ hôn và tình yêu mà cô dành cho anh, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng như vậy làm sao đủ thỏa mãn.
“Được. Cả đời này anh chỉ ở bên cạnh em.” Anh nhỏ giọng, sau đó nhẹ nhàng chiếm giữ lấy đôi môi của Hạ Diệp. Nụ hôn tuy nhẹ nhàng nhưng vô cùng ngọt ngào. Phải chăng đây là hương vị của tình yêu?
Kết hôn được hơn một tuần, bây giờ cặp vợ chồng trẻ mới được hưởng tuần trăng mật đúng nghĩa, không bị vướng bận công việc, cũng không bị ai làm phiền.
Buổi tối, bên nhà bếp của căn biệt thự, Hạ Diệp đeo tạp dề, nấu một bữa tối với những món ăn đơn giản. Vương Minh Thần vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, rũ xuống gần mắt, trông vô cùng lãng tử. Anh nhẹ nhàng ôm lấy vợ mình từ phía sau, sau đó tì cằm vào hõm vai của cô, khẽ hít mùi hương thơm ngát.
“Vợ à, anh yêu em chết mất.”
Hạ Diệp đang nấu thì khựng lại, hai má cô bỗng chốc trở nên nóng ran. Lần đầu tiên kể từ ngày kết hôn cô được anh gọi một tiếng “vợ”, cảm giác thật sự không quen một chút nào.
“Sao? Không thích anh gọi vợ à? Hay gọi em là bà xã nhé.” Vương Minh Thần thấy cô không có phản ứng gì thì liền nói tiếp.
“Kh… Không phải… Chỉ là em vẫn chưa quen.” Hạ Diệp lắp bắp nói, cảm giác tay có chút run. Không hiểu sao cô lại bị như vậy.
“Hay em cũng gọi anh một tiếng “chồng” đi.” Anh cất giọng nũng nịu, dụi cằm vào cổ cô, khiến cô cảm thấy nhột.
Hạ Diệp không nhịn được mà bật cười, sau đó vỗ nhẹ anh một cái: “Anh đừng loạn nữa, em đang nấu cơm đấy.”
“Gọi một lần thôi.” Anh vẫn tiếp tục ôm chặt lấy cô, dường như không có ý định buông tha cho cô.”
Cô thở dài một hơi, sau đó hạ giọng xuống, cất giọng ngọt ngào: “Chồng à, em đang bận nấu cơm, anh ngoan ngoãn ra kia giúp em đi. Được không?”
Vương Minh Thần nghe xong liền có cảm giác cả người muốn tan chảy, hạnh phúc không tả. Dù cô có gọi “anh yêu” bao nhiêu lần thì cũng không thể sánh bằng một tiếng “chồng” này. Giờ thì anh hiểu tại sao bạn thân của mình, Tôn Trạch lại sủng vợ như vậy, chỉ cần nghe vợ của cậu ta gọi là nghe lời răm rắp. Hóa ra đây là cảm giác sau kết hôn.
“Chụt.”
Anh hôn nhẹ lên má cô, sau đó không ôm cô nữa mà đứng sang một bếp để phụ giúp cho cô. Căn bếp bỗng dưng ngập tràn cảm giác ấm áp mà lãng mạn đến lạ thường.